Chỉ yêu mình em – Chương 35

Vũ Linh 300

Tác giả : An Yên

Khang Viễn vẫn giữ chút tỉnh táo ít ỏi, anh giữ lấy bàn tay đang định mở cúc áo sơ mi của Amabella:

– Không cần, tớ không quen người khác chạm vào mình!

Amabella đặt làn môi đỏ lên má Khang Viễn rồi trượt xuống vòm ռ.ɠ-ự.ɕ của anh, cảm nhận nhịp tιм đang ᵭ.ậ..℘ rất nhanh của anh, cảm nhận cả ς.-ơ τ.ɧ.ể đang nóng rẫy lên của anh và cả hạ thân cũng đang căng cứng lên của Khang Viễn. Cô mỉm cười ghé sát tai anh:

– Doãn, anh phải là của em, chỉ của mình em thôi!

Amabella với tay lấy điều khiển chuyển chế độ đèn sang màu vàng nhạt. Màu đèn ngủ mờ mờ lại càng thôi thúc ðụ☪ ϑọทջ trong con người. Cô nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc bấm tгêภ tà áo dài trắng ϮιпҺ khôi, làm da trắng ngần cùng ba ʋòпg hoàn hảo hiện ra trước mắt Khang Viễn khiến cậu sững sờ:

– Amabella , cậu làm cái quái gì vậy?

Cổ họng ngày càng khô rát, Khang Viễn nuốt nước bọt từng ngụm. Ánh mắt đã trở nên mờ đục, anh chỉ muốn lao vào mà cắn xé ai đó cho thoả mãn cái khát khao đang trào dâng. Cố lắc đầu, vin vào ghế sofa, Khang Viễn lảo đảo đi về phía cửa. Amabella vội ôm lấy anh từ phía sau:

– Doãn, em yêu anh! Ở bên em, được không?

Khang Viễn cảm thấy không đủ sức lực để chống chọi nữa. Chút tỉnh táo ít ỏi trong lí trí của anh sắp gục ngã rồi. Vật đàn ông đang lớn dần từ sự ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ của ς.-ơ τ.ɧ.ể hoàn hảo kia. Khang Viễn giọng khàn đục:

– Cậu đã bỏ tђยốς vào nước…

Nói rồi, hai chân Khang Viễn khuỵu xuống sàn nhà. Amabella đỡ anh nằm xuống sàn, τ.ɾ.ư.ờ.ή ɭ.ê.ή ή.ɠ.ư.ờ.ί anh mở từng chiếc cúc áo sơ mi, bàn tay ʂ.ờ ʂσạ.ηɠ khắp vòm ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc:

– Doãn, vì em quá yêu anh. Anh phải là của em! Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ em không có được thứ mà mình muốn!

Doãn Khang Viễn ra sức vùng dậy, nhưng tay chân lại cứ không chịu nghe lời mà chạm vào ς.-ơ τ.ɧ.ể mềm mại như nước kia. Amabella vừa chạm đến thắt lưng Khang Viễn thì điện thoại của anh reo lên. Khang Viễn như bừng tỉnh vội rút điện thoại và bấm nghe:

– Ba!

Ở đầu dây bên kia, Minh Hoàng cảm nhận được giọng nói khác lạ của con trai:

– Khang Viễn, có chuyện gì vậy? Sao khuya rồi mà con chưa về nhà?

Chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong đầu Khang Viễn hoạt động. Anh nói nhanh:

– Ba đến nhà Amabella đón co đi, số nhà x đường yyz.

Nói rồi anh buông thõng hai tay, cố bò dậy:

– Amabella… đừng….

Amabella mắt ngân ngấn nước nhìn Khang Viễn:

– Doãn, tại sao chứ?

Doãn Khang Viễn không đủ sức trả lời, anh cố bò đến bàn, vớ lấy hai cốc nước và đổ lên đầu mình. Nước chảy xuống mặt, xuống cổ khiến anh tỉnh táo thêm một chút, cố đứng dậy đi ra khỏi cửa:

– Cậu mặc quần áo vào đi, trước khi ba tớ đến đây!

Chỉ khoảng mười lăm phút sau, có tiếng phanh xe gấp ngoài cổng và tiếng gọi của ba Minh Hoàng:

– Khang Viễn, con có trong đó không?

Amabella lau nước mắt, bấm điều khiển đèn và cổng. Minh Hoàng lao vào, anh quét mắt một ʋòпg và sững sờ khi thấy Khang Viễn đầu tóc ướt rượt, áo sơ mi đẫm nước và đang cố thở dốc. Amabella vẫn mặc áo dài ngồi ở ghế đối diện, đôi mắt sưng đỏ:

– Chuyện gì đã xảy ra?

Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Minh Hoàng, Amabella lắp bắp:

– Chú ơi….cháu…chưa…à không…

Khang Viễn vội nói:

– Ba…con muốn về nhà…

Minh Hoàng liếc Amabella một cái sắc lạnh rồi nhanh chóng dìu Khang Viễn ra xe.

Vừa thấy chồng đỡ Khang Viễn vào nhà, Lệ Thủy hốt hoảng:

– Khang Viễn, con làm sao thế? Con bị đau ở đâu?

Minh Hoàng dìu thẳng Khang Viễn vào phòng tắm, xả nước và cho con trai ngồi vào trong bồn. Lệ Thủy vội chạy theo:

– Minh Hoàng, rốt cuộc thằng bé có chuyện gì? Mặt mày nó đỏ thế kia sao anh lại cho con vào bồn tắm?

Minh Hoàng vừa dội nước lên người Khang Viễn vừa nói:

– Khang Viễn bị chuốc tђยốς ƙ-/í-/☪/-ɦ ժgf-ụ-/ç-!

Lệ Thủy há hốc miệng:

– Hả? Tại sao? Là ai đã làm việc đó?

Minh Hoàng vừa thở hổn hển vừa nói:

– Amabella, cô gáι em cho là ngoan ngoãn đấy!

Nhìn con trai quần áo ướt rượt, yết hầu lên xuống liên tục , mặt đỏ gay gắt, cố bám vào thành bồn tắm như để kìm nén cảm xúc đến tột độ, lòng Lệ Thủy xót xa vô cùng. Cô không bao giờ nghĩ Amabella lại làm ra cái việc như thế. Cô cứ đứng ngơ ngác:

– Tại sao con bé lại…

Minh Hoàng quay sang giục cô:

– Em lấy quần áo cho con đi, lấy thêm một cốc nước ấm nữa, nhanh lên!

Lệ Thủy làm theo như một cái máy, tay run run đưa quần áo cho chồng . Sau khoảng mười lăm phút dội nước, Khang Viễn có vẻ đỡ hơn, đôi mắt không còn ngầu đỏ, ζ./ê ๔.ạ.เ như lúc đầu, nhưng trông anh mệt rã rời. Lệ Thủy định hỏi con về chuyện vừa xảy ra nhưng Minh Hoàng ngăn lại:

– Em để con nghỉ ngơi, nó mệt rồi, có chuyện gì mai nói!

Trở về phòng, biết tính vợ sẽ thắc mắc nên Minh Hoàng nói luôn:

– Anh nghĩ con bé yêu Khang Viễn nhà mình nhưng không được đáp lại mới phải dùng đến hạ sách này. Lúc anh đến, trông Amabella rất sợ hãï…cũng may chưa có chuyện gì xảy ra.

Lệ Thủy vẫn run lẩy bẩy:

– Ngày mai em sẽ nói chuyện với con bé!

Minh Hoàng lắc đầu:

– Không cần đâu. Theo anh, chúng ta cứ để Khang Viễn giải quyết. Con sẽ biết cần phải làm gì, em đừng lo quá. Chúng ta không nên can thiệp quá sâu vào chuyện tình cảm của con.

Lệ Thủy vẫn tỏ vẻ không hiểu:

– Thực ra, Amabella cũng không phải cô gáι quá tệ. Có thể trong giây phút ích kỉ, con bé mới làm thế.

Minh Hoàng gật đầu:

– Anh hiểu. Nhưng tình yêu không phải thứ có thể tranh giành. Một khi trong trái tιм Khang Viễn đã không có Amabella thì có làm cách gì cũng là không thể.

Lệ Thủy hiểu ý chồng. Cũng như anh và Diệp Lan trước đây không có tình yêu thì cuộc hôn nhân chỉ là vỏ bọc. Cũng như chính cô đã cố để quên anh, thậm chí cố tình lên xe hoa với người khác nhưng cuối cùng vẫn là không thể.

Tuy nhiên, Lệ Thủy vẫn tò mò:

– Khang Viễn cũng kĩ tính anh nhỉ? Không biết đến bao giờ anh và em mới có con dâu!

Minh Hoàng tủm tỉm:

– Sắp rồi!

Lệ Thủy trố mắt:

– Nó yêu rồi sao? Sao em không biết gì?

Minh Hoàng ôm vợ vào lòng. Anh nghĩ đã đến lúc nên nói ra hình bóng cô gáι trong trái tιм con trai cho vợ bởi anh tin Quỳnh Chi sớm muộn gì cũng sẽ sang Pháp, cùng Khang Viễn bước tгêภ con đường tình yêu và sự nghiệp:

– Khang Viễn yêu con bé có cửa hàng hoa tươi tгêภ phố nhà mình đó. Quách Quỳnh Chi. Nó chưa bao giờ quên cô bé ấy. Chắc con bé sẽ lấy được học bổng du học thôi, Quỳnh Chi học giỏi vậy mà!

Lệ Thủy lắp bắp:

-Anh nói sao? Khang Viễn… yêu… Quỳnh Chi?

Minh Hoàng nhún vai:

– Có gì không được?

Lệ Thủy lắc đầu im lặng. Bởi trong lòng cô đang hết sức ngổn ngang. Minh Hoàng và Khang Viễn sẽ đối mặt như thế nào với cái tin Quỳnh Cho có con cùng người đàn ông khác? Cú sốc ấy chắc hẳn còn mạnh hơn cả tђยốς ƙ-/í-/☪/-ɦ ժgf-ụ-/ç- mà Amabella đã chuốc cho con trai cô…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất