Tác giả : An Yên
Nụ cười tгêภ môi Quỳnh Chi cứng ngắc lại. Sau mấy tháng gặp lại, cô Lệ Thủy bỗng dưng hỏi câu này, phải chăng cô ấy đến đây không vì mua hoa sao? Phải chăng cô ấy nghe tin và đến đây để ҳάc thực vì tò mò? À đúng rồi, anh Khang Viễn và Kiến Khôi chả phải vốn rất thân thiết sao? Một chuyện ầm ĩ như thế, chắc bố mẹ Kiến Khôi đã kể cho cô Lệ Thủy nghe. Dẫu sao gia đình họ cũng ở một tầng lớp khác, sao có thể hiểu được những người trong hoàn cảnh như cô chứ?
Nghĩ vậy, Quỳnh Chi mỉm cười mà khóe mắt rưng rưng:
– Cô Lệ Thủy, cô cũng nhìn thấy rồi đấy. Chuyện này không thể giấu được. Cô cũng ngạc nhiên và khinh bỉ cháu như những người khác đúng không ạ?
Lệ Thủy vẫn không trả lời câu hỏi của Quỳnh Chi, dường như mọi cảm xúc đang ùa về trong cô – một chút xót xa, một chút đau đớn, một chút đồng cảm, cô nói mà giọng hơi nghẹn đi:
– Mấy tháng rồi Quỳnh Chi? Là bé trai hay bé gáι?
Nhưng sự quan tâm đó Quỳnh Chi không thể nhận ra. Những lời hỏi han ấy chạm vào đầu óc nhạy bén và trái tιм ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ của cô lại biến thành sự tò mò. Quỳnh Chi nhẹ nhàng:
– Dạ gần chín tháng rồi ạ! Mấy tuần nữa cháu sinh em bé, là một bé trai cô ạ!
Lệ Thủy gật đầu:
– Quỳnh Chi…có mệt lắm không?
Động tác cắm hoa của Quỳnh Chi hơi khựng lại. Tại sao cô ấy lại hỏi như thế? Lẽ ra cô Lệ Thủy nên hỏi về nguyên do của hành động sai trái này chứ? Cũng như những bậc phụ huynh khác , cô ấy lẽ ra phải xem đây là hành động không thể chấp nhận được chứ nhỉ? Nhưng bản năng của một người mẹ khiến Quỳnh Chi không nghĩ đến lời đàm tiếu của thiên hạ nữa. Cuộc sống mà, mỗi người có một cái nhìn khác nhau về cùng một sự việc. Vì thế, quan điểm của một người đứng ngoài cuộc không bao giờ trùng khớp với người trong cuộc được, trừ khi người đó phải có một sự đồng cảm thực sự. Mà những người giàu có như cô Lệ Thủy thì làm sao đồng điệu được với những người như cô chứ? Nhưng thôi, cô ấy hỏi thăm thì cũng nên trả lời cho phải phép. Nghĩ vậy, Quỳnh Chi nói:
– Dạ không cô ạ. Trộm vía em bé trong bụng ngoan lắm ạ nên cháu chẳng mệt tẹo nào. Cháu vẫn học tập và sinh hoạt bình thường. Gần sinh rồi, may là mùa hè nên cháu không phải nghỉ học. Cháu tranh thủ phụ bố mẹ bán hàng thêm để lấy tiền lo cho em bé. Sang năm cháu còn bận rộn ôn tập cho kì thi lấy học bổng du học nữa cô ạ.
Lệ Thủy âm thầm ᵭάпҺ giá cô bé trước mặt. Quỳnh Chi quả là cô bé có bản lĩnh phi thường. Phải thật mạnh mẽ mới có một quyết tâm sắt đá như vậy. Từ một hình tượng luôn được nêu gương sáng, giờ bị bạn bè quay mặt, người lớn trách móc không cho con cái chơi cùng, vậy mà Quỳnh Chi vẫn nỗ lực hết mình để được học và thực hiện ước mơ du học. Quỳnh Chi bản lĩnh hơn cả cô ngày xưa.
Lệ Thủy mỉm cười:
– Cháu giỏi lắm, rất nghị lực và bản lĩnh.
Quỳnh Chi ngạc nhiên nhìn Lệ Thủy. Cô không hiểu đây là câu ngợi khen hay mỉa mai nhưng vẫn thốt ra:
– Cô không nghĩ như những người lớn khác ư?
Lệ Thủy nhìn Quỳnh Chi:
– Là sao?
Ánh mắt đượm buồn, Quỳnh Chi nói:
– Ngoài bố mẹ cháu, có ai muốn con cái giao du với một đứa con gáι mới mười bảy tuổi đã mang thai như cháu đâu. Họ không cần lí do, chỉ thấy những điều trước mắt mà xa lánh thôi cô ạ.
Quỳnh Chi không hiểu vì sao mình lại có thể nói ra những điều ấy với cô Lệ Thủy. Có lẽ vì cô ấy giàu có nhưng dễ gần, không kênh kiệu, vì cô ấy không trách móc mà lại tỏ ra quan tâm.
Còn Lệ Thủy, cô hiểu hơn ai hết những suy nghĩ của Quỳnh Chi bởi chính cô đã trải qua cảm giác ấy, bởi cô thấy lại mình trong hình ảnh Quỳnh Chi. Trước đây, cô không quá xuất sắc ở trường như Quỳnh Chi bây giờ. Thời điểm mang thai Khang Viễn, cô đã học xong lớp mười hai, đúng vào lúc kì thi Đại học diễn ra. Vì thế, Lệ Thủy không bị đưa ra Hội đồng kỉ luật cũng không phải chường mặt ra để ngày ngày bị những phụ huynh và bạn bè xa lánh như Quỳnh Chi. Hoặc giả điều đó có diễn ra cũng là sau lưng cô vì lúc đó học sinh không đến trường nữa. Giờ thấy cách xử sự của Quỳnh Chi, cô quả thật khâm phục bản lĩnh ấy.
Cô nhẹ nhàng:
– Cô không xa lánh cháu. Cô mới nghe mẹ Kiến Khôi tâm sự chuyện của cháu lúc chiều. Cô ấy cũng rất tiếc cho cháu nhưng không ghét bỏ cháu. Còn cô, cô thương cháu còn không hết sao lại ghét chứ?
Quỳnh Chi ngạc nhiên:
– Cô thương cháu ư? Tại sao ạ?
Lệ Thủy cười:
– Tại sao lại không thể? Cháu đáng yêu, khéo léo, lại giỏi giang như vậy, ai mà ghét nổi chứ?
Quỳnh Chi cúi mặt:
– Nhưng giờ cháu… mà thôi, cô không ghét là cháu vui rồi.
Lệ Thủy kéo ghế ngồi cạnh Quỳnh Chi, khẽ cầm bàn tay với những ngón thon dài có vài vết xước do gai hoa đâm phải:
– Cô không ghét cháu….vì.. cô thấy hình ảnh của mình trong cháu!
Quỳnh Chi há hốc miệng:
– Ý cô là…không, không thể nào, một người như cô…sao có thể phạm sai lầm như cháu…
Lệ Thủy lại cười:
– Cháu xem đây là sai lầm sao?
Quỳnh Chi lắc đầu:
– Cháu không bao giờ xem đây là sai lầm ạ. Nhưng tất cả mọi người đều xem là như thế.
Lệ Thủy gật đầu:
– Cô hiểu, vì cô cũng từng ở trong hoàn cảnh của cháu.
Quỳnh Chi nhìn cô Lệ Thủy một cách khó hiểu. Lệ Thủy mỉm cười:
– Cháu ngạc nhiên sao? Khang Viễn xuất hiện khi cô mới mười bảy tuổi, là học sinh lớp mười hai, bắt đầu cho kì thi vào Đại học. Và cô đã lỡ mất kì thi đó…
Lúc này, bông hoa tгêภ tay Quỳnh Chi rơi xuống. Cô ngạc nhiên đến mức nói năng lộn xộn:
– Cô…nói..nói…sao ạ? Anh Khang Viễn…vậy cô và chú Minh Hoàng đã…
Lệ Thủy vuốt mái tóc Quỳnh Chi. Từ lâu, cô thấy cô bé này quá đáng yêu, cô xem Quỳnh Chi cũng như con gáι mình vậy:
– Không phải. Khang Viễn không phải là con ruột của chú Minh Hoàng!
Quỳnh Chi lại há hốc miệng. Lúc này cô mới nghĩ và để ý. Anh Khang Viễn mang họ Doãn, còn chú Minh Hoàng thường xuất hiện tгêภ ti vi với họ Trịnh cơ mà. Ừ nhỉ, sao có thể là cha con ruột chứ? Nhưng càng nghĩ càng rối, Quỳnh Chi đưa mắt nhìn Lệ Thủy. Người phụ nữ sang trọng trước mặt cô có chút u buồn trong đôi mắt. Nhưng Quỳnh Chi không bao giờ nghĩ rằng cô ấy lại có một quá khứ trắc trở chông gai. Quỳnh Chi hỏi, giọng rất khẽ:
– Cháu xin lỗi, nhưng cô có thể nói rõ không ạ?
Với một tâm hồn đồng điệu, Lệ Thủy gật đầu:
– Có chứ. Chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm nhưng với cháu, cô sẽ tâm sự thật. Rồi cháu sẽ hiểu vì sao cô không ghét cháu,cô không bài xích cháu, không ác cảm với hoàn cảnh của cháu.
Và Lệ Thủy bắt đầu kể về quá khứ đau thương của mình, về mối tình đẹp như mơ với Doãn Tuấn Khang mà trái ngọt chính là Doãn Khang Viễn, về sự ra đi đột ngột đến kinh hoàng cuả người đàn ông cô yêu hơn cả bản thân mình và sự thật đau đớn đằng sau đó. Cô kể về những tháng ngày bị xa lánh, bị chính người em gáι ruột nói những lời móc mỉa, bị người đời khinh thường. Từ một học sinh ngoan ngoãn trở thành một nhân viên phục vụ quán Karaoke, chính là tiền thân của quán bar ” WAIT” ngày nay. Cô kể về tình yêu trắc trở với Minh Hoàng, những đau đớn dằn vặt khi cô bị ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς và sự thật về cuộc hôn nhân của Minh Hoàng, để rồi giờ đây, sau những bão giông, những đớn đau thì cô đã có hạnh phúc viên mãn bên người đàn ông tuyệt vời Trịnh Minh Hoàng.
Quỳnh Chi lắng nghe không sót một từ mà không hề biết nước mắt đã rơi đầm đìa tгêภ khuôn mặt xinh đẹp. Quỳnh Chi không ngờ một người như cô Lệ Thủy lại có cả một mảng kí ức đau thương đến thế . Vậy mà cô ấy vẫn vươn lên để kiếm tìm hạnh phúc. Câu chuyện của cô Lệ Thủy như tiếp thêm động lực để Quỳnh Chi thêm tin tưởng vào tương lai. Hai con người trong cửa hàng hoa bé nhỏ – một người phụ nữ sang trọng đang bộc lộ sự đồng cảm với một cô bé đáng thương, còn một nữ sinh xinh đẹp đang lắng nghe và trong đầu bỗng xuất hiện một suy nghĩ : ” mình có nên nói sự thật cho cô Lệ Thủy nghe hay không?”