Chỉ yêu mình em – Chương 21

Vũ Linh 352

Tác giả : An Yên

Quỳnh Chi tỉnh dậy, xung quanh im ắng lạ thường. Cô đang nằm trong một phòng Ьệпh khá đặc biệt. Hình như đây là phòng chăm sóc đặc biệt vì giường khá rộng, có thể đủ cho hai người nằm, có cả một bộ bàn ghế nhỏ và thêm một chiếc giường xếp chắc cho người nhà nghỉ lại. Gia đình cô đâu có điều kiện để nằm phòng Ьệпh như thế này? Chắc lại Kiến Khôi và bố mẹ cậu ấy sắp xếp. Bất giác đưa tay lên bụng, cảm nhận được cái đạp nhẹ của con, Quỳnh Chi mỉm cười. Con cô vẫn ổn là được.

Đúng lúc đó, cô nghe bên ngoài có tiếng trò chuyện:

– Kiến Khôi, sao con lại nhận là bố của đứa bé trong bụng Quỳnh Chi?

Đó là giọng của chú Kiến Văn. Sao chú ấy lại ở đây nhỉ? Quỳnh Chi im lặng lắng nghe Kiến Khôi trả lời:

– Vì… con không muốn bạn ấy chịu một mình.

Chú Kiến Văn nghiêm giọng:

– Bố biết con có ý tốt nhưng không phải hoàn cảnh nào cũng áp dụng được. Đây là vấn đề cả sinh ๓.ạ.ภ .ﻮ, bố không phủ nhận Quỳnh Chi là một cô bé tốt, bố cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô bé nhưng bố hiểu vì sao con nhận là cha đứa bé. Nhưng bố muốn nhắc cho con nhớ, tình cảm chỉ thực sự trọn vẹn khi nó bắt nguồn từ hai phía. Nếu không, mọi sự cưỡng cầu đều là vô nghĩa .

Một thoáng im lặng, Kiến Khôi trả lời:

– Con hiểu rồi. Thôi, bố về đi, chắc Quỳnh Chi sắp tỉnh lại rồi. Con vào đó một chút, lát bố mẹ bạn ấy đưa đồ ăn vào, con sẽ về.

Thì ra bố mẹ cô về nhà nên Kiến Khôi ở lại đây. Quỳnh Chi lại nghe tiếng chú Kiến Văn vang lên:

– Được. Bố mẹ không ép buộc chuyện tình cảm bởi đó là việc của trái tιм, không thể bắt buộc được. Nhưng bố muốn con hiểu rằng người đàn ông cần phải rạch ròi mọi chuyện, không được để tình cảm quá lấn át sự nghiệp và lí trí. Con cần phải biết việc gì cần thiết vào thời điểm nào. Học tập anh Khang Viễn ấy!

Kiến Khôi lên tiếng:

– Dạ con biết rồi. Nhưng con là con, con không phải cái bóng của anh Khang Viễn, con không muốn bố mẹ đem con ra so sánh với người này người kia, con áp lực lắm!

Bố Kiến Khôi im lặng một lát rồi nói:

– Bố không áp đặt ai lên con cả, không so sánh con với ai cả. Nhưng có những tấm gương chúng ta phải học tập, cũng như bố có ngày hôm nay một phần nhờ học tập ở chú Minh Hoàng. Thôi, con vào với bạn đi!

Tiếng bước chân xa dần, mấy phút sau là tiếng mở cửa. Kiến Khôi ngạc nhiên khi thấy Quỳnh Chi đang cố ngồi dậy:

– Quỳnh Chi, cậu đang chuyền nước, sao lại ngồi dậy? Cậu tỉnh lâu chưa?

Quỳnh Chi nhoẻn cười:

– Một lát rồi, tớ nằm mỏi quá!

Kiến Khôi vội đi lại đỡ cô dựa vào đầu giường, kê gối sau lưng cho cô đỡ mỏi rồi nói:

– Vậy cậu… có nghe được gì không?

Quỳnh Chi gật đầu:

– Có chứ, tớ nghe hết. Bố cậu nói đúng, cậu thật ngốc nghếch khi hành động như vậy. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, huống hồ tớ lại đang mang thai con của người khác.

Kiến Khôi ngồi ℓêп gιườпg, đối mặt với Quỳnh Chi, giọng có pha chút buồn bã:

– Tớ biết, nhưng nếu cậu mở lòng với tớ, thì đứa bé này là con ai, tớ không quan tâm nữa. Chúng ta còn trẻ, đường đời còn dài, lo gì chuyện đó.

Quỳnh Chi vừa lắc đầu vừa cười:

– Cậu nói không sai, chúng ta còn trẻ và cậu sẽ gặp những cô gáι xinh đẹp và tốt hơn tớ. Với tớ, ngoài người đàn ông ấy, tớ nghĩ mình không đặt được ai vào trái tιм nữa. Nhưng tớ vẫn luôn muốn có một người bạn tốt như cậu bên cạnh, tớ có tham lam quá không?

Kiến Khôi mỉm cười:

– Cậu không tham lam, mà là quá tham lam. Thôi tớ đùa đấy, chúng ta không nói chuyện này nữa.

Quỳnh Chi gật đầu. Cô không muốn dây dưa với Kiến Khôi. Còn Kiến Khôi lại cố chấp không muốn buông bỏ nên không thích cô đề cập tới chuyện đó. Nhưng bố cậu nói đúng, tình cảm không thể cưỡng cầu và cậu từng nghe anh Khang Viễn nói tình yêu không phải cứ nhất thiết là ở cạnh người đó, mà là luôn dõi theo người đó, chỉ cần người đó hạnh phúc là bản thân đã thấy vui rồi.

Nghĩ vậy, Kiến Khôi bật cười nói thêm:

– Nhưng bờ vai của tớ luôn sẵn sàng cho cậu dựa vào khi cậu cần.

Quỳnh Chi lại gật đầu:

– Cảm ơn Kiến Khôi, cậu mãi là bạn tốt của tớ!

Quỳnh Chi nhìn ra cửa sổ, dưới ánh chiều chạng vạng, đôi mắt cô trở nên xa xăm buồn. Bờ vai mà cô muốn dựa vào, bến bờ vững chãi mà cô muốn dựa vào là người đàn ông đang ở tгêภ đất Pháp , người đã len lỏi vào trái tιм cô dòng nước mát lành của tình yêu, người đã ôm hết những bông hoa trong cửa hàng nhỏ bé và ôm trọn cả trái tιм cô sang xứ người, để lại trong cô nỗi nhớ nhung khôn nguôi và một giọt ɱ.á.-ύ đang biến thành hình hài trong ς.-ơ τ.ɧ.ể bé nhỏ này.

Nói chuyện phiếm một lát, thấy bố mẹ Quỳnh Chi bước vào, Kiến Khôi vội đứng dậy chào:

– Cháu chào hai bác ạ! Hai bác mang cháo cho Quỳnh Chi ạ?

Bố cô gật đầu:

– Ừ, cảm ơn gia đình cháu đã tạo điều kiện cho Quỳnh Chi được nằm phòng tốt, phiền cháu quá!

Kiến Khôi cười:

– Dạ không đâu bác ạ, bạn bè giúp nhau là bình thường mà bác. Quỳnh Chi không khỏe, nằm phòng này cho yên tĩnh bác ạ!

Bố cô đặt tay lên vai Kiến Khôi;

– Cảm ơn cháu về tất cả, kể cả việc ở trường sáng nay. Cháu là một chàng trai tốt, nhưng với sự việc nghiêm trọng như thế, đúng ra cháu không nên can thiệp.

Kiến Khôi gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện:

– Dạ cháu hiểu rồi ạ!

Bố cô cũng giục Kiến Khôi về nghỉ ngơi. Anh lễ phép chào bố mẹ cô rồi ra về.

Khi trong phòng còn lại bố mẹ và cô, Quỳnh Chi nghẹn giọng:

– Bố… con xin lỗi, con đã làm bố mẹ phải xấu hổ…

Người cha khẽ vuốt mái tóc dài của con gáι:

– Con gáι, chúng ta đã chọn cách đối mặt thì không ân hận nữa. Việc của con giờ đây là giữ gìn sức khỏe và cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng tin của mọi người.

Quỳnh Chi gật đầu trong tiếng nấc:

– Dạ, chắc chắn rồi bố ạ. Con sẽ cố gắng!

Ngày hôm sau, Quỳnh Chi ra viện. Cô lại tiếp tục những ngày tháng của một cô học trò cấp ba. Mùa hè nóng bức, Quỳnh Chi vẫn khệ nệ đến lớp, không nghỉ một buổi học nào. Vì không tham gia đội tuyển học sinh giỏi và không làm lớp trưởng nữa, nên thành ra Quỳnh Chi lại có thêm nhiều thời gian tập trung cho học tập, nghiên cứu kĩ lưỡng hơn các bài thi dành học bổng. Nhìn con gáι bụng mang dạ chửa vượt mặt nhưng vẫn miệt mài học tập, bố mẹ cô thấy thương vô cùng. Nhưng trước quyết tâm sắt đá của cô, bố mẹ chỉ biết động viên an ủi con cố gắng. Nhiều hôm đi học về, mồ hôi đầm đìa, Quỳnh Chi thở không ra hơi nhưng vẫn vui vẻ để bố mẹ yên lòng.

Quả đúng như bố cô lo lắng, từ sau cuộc họp Hội đồng kỉ luật, bạn bè đều nhìn Quỳnh Chi với con mắt khác. Cô dường như bị xa lánh, có những bạn trước đây thường nịnh bợ Quỳnh Chi lúc cô còn làm lớp trưởng, nay quay ngoắt sang kết thân với Minh Nguyệt. Kiến Khôi vừa là bí thư vừa kiêm luôn chức vụ lớp trưởng, chờ sang năm học mới sẽ bầu lại. Và đây cũng là người bạn đích thực duy nhất của cô trong những tháng ngày này. Anh bạn ấy mua nước cho cô mỗi giờ ra chơi, lẽo đẽo theo cô về tận nhà mỗi lần tan học. Tình cảm học trò thật trong sáng dù không biết đến bao giờ Quỳnh Chi mới đáp đền được nhưng đó cũng là một niềm an ủi lớn đối với cô trong suốt thời gian này.

Đứa bé đã bước sang tháng thứ tám. Cái nắng tháng sáu gay gắt của mùa hạ như xối lửa xuống đất. Quỳnh Chi đang trong thời gian nghỉ hè, nhưng vẫn miệt mài cho một ước mơ trong tương lai.

Cùng lúc đó, tại Pháp, Khang Viễn đang chuẩn bị cho một kế hoạch lớn lao của đời mình…

P/s : các bạn có biết Khang Viễn chuẩn bị điều gì không?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất