Chỉ cần có em chương 20

Vũ Linh 169

Thời gian gần đây, không hiểu sao Nam cứ cảm giác có người đang theo dõi mình, bởi anh thấy suốt một tuần nay có một người đàn ông trung tuổi, mang kính mát to bản, lái một chiếc xe hơi màu đen loại đắt tiền, trông ông ấy giống như một Việt kiều, ngày nào cũng đến quán café bên kia đường, chọn một bàn ngồi nhìn sang nhà anh, lúc đầu anh không để ý, nhưng vì tò mò nên anh bắt đầu chú ý để tìm ra sự thật, có bao giờ người đó chính là ông Châu người tình cũ của mẹ anh không? nếu đúng là ông ta thì đỡ quá, bởi chính anh cũng đang muốn đi tìm ông ta để hỏi Ϯộι, còn để nhận ông ta là cha thì không bao giờ, anh phải thật khéo léo không thể để Ba Khải nghi ngờ, người đàn ông nhìn khá sang trọng làm anh thêm thắc mắc, nếu đó đúng là ông Châu thì hà cớ gì phải đi lừa tiền của mẹ anh để bà phải uất ức và tìm đến cái ૮.ɦ.ế.ƭ? ngày nào ông ấy cũng ngồi bên quán café đối diện nhà anh nhìn sang, khi Nam ra khỏi nhà thì chiếc xe hơi màu đen cũng lăn bánh đi theo,…vậy là sao chứ?

Nam quyết định tìm cách gặp ông ta, khi thấy ông ấy đang ngồi chăm chú nhìn sang nhà, anh đi đến quán café, nhìn thấy Nam, người đàn ông lúng túng vội đứng dậy nhưng ông chưa kịp mở lời thì anh đã chủ động hỏi trước, giọng gay gắt:

– Ông là ai? Tại sao lại theo dõi tôi? – Nam hỏi bất ngờ làm ông ta không kịp trả lời, ngập ngừng…

– Ba…à tôi muốn gặp cậu một chút được không? – ông ta đặt vấn đề bất ngờ làm chính anh lại trở nên lúng túng…

– Ông gặp tôi có chuyện gì? Ông hại ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ tôi còn chưa đủ hay sao?- Nam lớn tiếng, ánh mắt vằn đỏ căm thù…

– Cậu vừa nói gì tôi không hiểu? – đến lượt người đàn ông ngạc nhiên

– Thế ông có phải là ông Châu? Người tình cũ của mẹ tôi? – Nam hỏi thẳng…

– Chuyện dài lắm, giờ nói ở đây không tiện, chúng ta có thể đến một nơi kín đáo hơn được không?

Hai người một già một trẻ ngồi im lặng trong quán café, sự thật đang dần được hé mở, bằng giọng trầm buồn, ông Quốc Việt kể cho anh nghe về mối tình giữa ông và bà Hải mẹ của anh, ngày xưa mẹ anh là một cô gáι lẳng lơ cùng một lúc yêu nhiều người trong đó có ông Việt và ông Châu, khi phát hiện ra người yêu không chung thủy thì ông Việt chủ động chia tay, sau đó gia đình ông xuất cảnh sang Úc, trước ngày lên đường hai người có gặp lại nhau và bà Hải thông báo đã có thai, quá bất ngờ nhưng không thể làm gì hơn, ông Việt đưa cho bà Hải một số tiền lớn và hứa rằng nếu đứa bé đó là con ông thì nhất định sẽ có ngày ông trở về tìm con, sau đó ông nghe tin bà Hải lấy chồng, nhưng người chồng đó cũng không phải ông Châu mà là một người đàn ông giàu có tên Khải,…

Quá bất ngờ, chính Nam cũng không biết chính thức mình là con ai? Người đàn ông ngồi trước mặt anh đây là cha anh hay là ông Châu? Anh tỏ vẻ đau khổ:

– Tôi không biết và cũng không quan tâm đến chuyện ngày xưa của mẹ tôi và các ông, tôi chỉ biết rằng tôi chỉ có một người cha duy nhất đó chính là Ba Khải…- Anh nói xong đứng dậy định ra về thì người đàn ông nắm tay anh giữ lại…

– Ta xin con hãy bình tĩnh bởi ta không còn nhiều thời gian, nếu con là con trai của ta thì là diễm phúc mà ông trời đã ban cho ta, còn nếu không thì cũng chẳng sao, con vẫn là con của ta…

– Vậy cho tôi hỏi, nếu ông biết mẹ tôi có thai trước khi cưới Ba Khải và chắc chắn tôi là con ông, vậy trách nhiệm làm cha của ông với đứa con này để đâu? Ông có nhìn ngó xem nó sống ૮.ɦ.ế.ƭ thế nào không?

– Ta không gặp con bởi cuộc sống của gia đình con đang rất hạnh phúc, ta không muốn làm tổn thương người đàn ông đã chăm sóc con mình, nếu ông ấy biết đã bị lừa dối suốt mấy chục năm thì liệu ông ấy có sống nổi không?

– Vậy tại sao bây giờ ông lại quay về đi tìm?

– Thời gian của ta không còn nhiều nữa…- gương mặt trầm buồn tỏ vẻ đau khổ của người đàn ông ngồi trước mặt làm Nam mềm lòng…

– Sức khỏe của ông…?

– Đúng vậy, ta bị υпg Ϯhư tuyến tụy giai đoạn 3 rồi…

Lúc này anh mới chú ý đến gương mặt của ông ta kỹ hơn, sau hai mắt kính mát to che gần kín hết khuôn mặt là làn da xanh tái và hai quầng mắt thâm đen, Nam xót xa nhìn ông bằng ánh mắt thân thiện hơn, anh an ủi và đổi cách xưng hô:

– Cháu xin lỗi vì thái độ bức xúc vừa rồi…

– Ta hiểu nỗi đau của người con trước cái ૮.ɦ.ế.ƭ của mẹ, nếu còn thời gian ta hứa sẽ giúp con rửa mối hận này… e rằng…

– Bác cũng đừng bi quan quá, nền y học bây giờ tân tiến lắm…

– Được con mở lòng là ta mãn nguyện rồi, cho ta gửi lời hỏi thăm sức khỏe của Ba cậu…

– Con cảm ơn Bác, con xin phép đi trước, nếu có dịp sẽ gặp lại bác sau…

Nam chào ông Việt rồi đứng dậy bước ra ngoài, bỗng anh nghe xôn xao, tiếng gọi, tiếng la cấp cứu làm anh quan tâm, quay trở lại bàn vừa ngồi, anh thấy mọi người đang xúm lại quanh ông Việt, kẻ gọi người la cấp cứu, quá hσảпg hốϮ anh gạt mọi người ra, đồng thời bế xốc ông ra xe chạy thẳng đến Ьệпh viện cấp cứu…

Một mình ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ mà Nam hoang mang cực độ, anh chưa kịp hỏi xem gia đình ông ấy ở đâu? Bây giờ có thể báo cho ai? Nếu chẳng may ông ấy có làm sao thì anh chính là người liên đới, cầu trời ông ấy tai qua пα̣п khỏi đừng xảy ra chuyện gì, cũng may hôm nay anh được gặp ông để biết được một phần nguồn cội của mình, bây giờ cho dù ông ấy là ai thì anh vẫn sẽ chăm sóc ông tận tình trong những năm tháng cuối đời:

– Ai là người nhà Ьệпh nhân Quốc Việt? – tiếng cô bác sỹ làm Nam giật mình…

– Dạ có tôi, à không…

– Mời anh xuống phòng trưởng khoa trao đổi về tình trạng Ьệпh nhân…

– Dạ, cảm ơn bác sỹ…

Nam bối rối chẳng biết xử trí ra sao, anh líu ríu đi theo bác sỹ đến phòng gặp trưởng khoa, ngồi trước mặt bác sỹ mà anh chẳng biết nói thế nào, bởi anh chẳng biết mình có giúp được gì không? cũng không thể mạo muội nhận là con trai ông ấy, mà cũng không thể nói mình là người đi đường thấy người gặp пα̣п thì ra tay giúp…

– Cậu là con trai Ьệпh nhân?

– Dạ…a…

– Tình trạng Ba cậu Ьệпh trở nặng, bây giờ chỉ còn cách ghép tủy may ra còn hy vọng…

– Ghép tủy? – Nam lúng túng…

– Đúng, chúng tôi cũng không khẳng định sẽ thành công, bởi tuổi Ьệпh nhân đã cao, hơn nữa Ьệпh đã trở nặng, nhưng nhiệm vụ của bác sỹ là cứu người, còn nước còn tát, giờ anh theo chúng tôi đi xét nghiệm tủy phù hợp…

– Ơ…- như một cái máy, Nam cứ thế đi theo cô bác sỹ mà không nói một lời nào, đúng là tiến thoái lưỡng nan, thôi thì tùy ông trời định đoạt chứ biết làm sao?

Sau khi lấy tủy xong, Nam trở ra ngoài chờ kết quả đồng thời xem tình hình của ông ấy như thế nào, sợ Ba Khải ở nhà lo lắng, anh điện về cho ông:

– Alo, Ba ạ…

– Con ở đâu thế? – ông hỏi giọng lo lắng

– Có người bạn không may bị tai пα̣п, đêm nay con ở lại chăm bạn ấy nhé Ba, chờ người nhà bạn ấy đến rồi con về, Ba đừng lo nhé…

– Bạn con bị nặng không? cố gắng giúp cậu ấy con ạ…

– Dạ cũng không nặng đâu Ba, nhưng bạn ấy có một mình…

– Con cố gắng chăm sóc cậu ấy cho tốt, nếu cần thì đóng viện phí cho người ta nghe không, Ba còn tiền…

– Ba của con là nhất, con yêu Ba…- Nam cảm động…

Anh tranh thủ nằm xuống chiếc ghế băng dài nghỉ ngơi, từ lúc chọc tủy anh thấy người cũng không được khỏe, bác sỹ yêu cầu anh nghỉ ngơi nhưng lại lo cho ông Việt chỉ có một mình nên anh xin ra ngoài hành lang ngồi chờ…

– Anh gì ơi, Bác sỹ trưởng khoa cho gọi anh lên phòng gặp ông…- tiếng cô bác sỹ làm Nam vội vàng ngồi dậy, anh bối rối:

– Tôi xin lỗi, thấy hơi mệt nên định ngả lưng một chút…

– Anh lên gặp bác sỹ trưởng khoa, chắc có kết quả rồi…

– Dạ, cảm ơn bác sỹ…

Lững thững đi lên phòng trưởng khoa mà tâm trạng của Nam thật hoang mang, anh vừa hồi hộp vừa lo sợ, nếu kết quả tủy của anh trùng khớp với tủy của ông Việt đồng nghĩa với việc ông ấy chính là cha ruột của anh và anh còn có 50% cơ hội cứu được ba mình, còn nếu chẳng may…không! anh không muốn nghĩ đến điều này, nhất định may mắn sẽ đến, nhất định…

– Bình tĩnh nhé chàng trai, sao căng thẳng thế? – Bác sỹ nhìn anh nói…

– Dạ, cháu bình thường…- Nam lúng túng

– Mặt tái đi thế kia, ngồi bình tĩnh xem nào…thanh niên gì mà yếu thế? – ông cười làm anh đỏ mặt…

– Do cháu hồi hộp quá, bác sỹ báo tin mừng cho cháu đi ạ…

– Tin mừng hay tin buồn?

– Dạ, cháu chỉ nghe tin mừng thôi ạ…

– Thì đúng là tin mừng, tủy của hai cha con trùng khớp, chúc mừng cháu…

– Cháu…cảm ơn bác sỹ…huhu…- Nam òa khóc chạy đến ôm chặt lấy bác sỹ…

– Ơ…cái cậu này. Con trai gì mà…- Bác sỹ cũng ҳúc ᵭộпg…

– Bác sỹ cho cháu ôm một lúc huhu…- Nam cứ thế ôm bác sỹ khóc nức nở

Vị bác sỹ già cũng ҳúc ᵭộпg, ông cứ ngồi yên để chàng trai ôm mình khóc, nhưng ông không thể hiểu được tâm trạng của Nam lúc này, anh đã tìm được Ba, anh có cơ hội được cứu Ba ruột của mình, ông trời ơi, cảm ơn ông nhiều lắm, xin ông hãy cứu ba con, giây phút trùng phùng sẽ kéo dài mãi mãi, con xin ông hãy cứu Ba con, mong cuộc ghép tủy sẽ thành công, Từ lúc lọt lòng đến giờ con mới được gặp người, xin ông, ngàn vạn lần xin ông hãy cứu Ba con, ngày mai trời sẽ đẹp lắm, bởi giây phút trùng phùng là một cuộc ghép tủy đầy hứa hẹn…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất