Tác giả : An Yên
Trúc Linh quay trở lại khu vực khám Ьệпh và hoàn thành việc kiểm tra sức khỏe tổng thể. Tối hôm đó, trước giờ đi ngủ, cô lại chat với ” Paris”. Anh vẫn luôn là người chủ động nhắn tin trước:
– Ngày đầu tốt đẹp chứ em? Hôm nay chỉ kiểm tra sức khỏe thôi nhỉ?
Linh hào hứng trả lời:
– Dạ. Kiểm tra ở Bệnh viện Thiên Vĩ ạ. Bệnh viện đó siêu sang chảnh anh nhỉ?
Rồi chợt nhớ tới vụ đụng độ sáng nay, cô lại nhắn tin kể lể:
– À, mọi thứ tốt cả, trừ việc em va phải một gã bác sĩ ạ. Nhìn thì đẹp trai cực nhưng mặt lạnh hơn tờ tiền Polime. Đã vậy, gã đó lại còn nói cái giọng ҳάch mé bực cả mình !
Phải tới năm phút sau, ” Paris ” mới phản hồi:
– Trời, Bác Hồ đã dạy ” Lương y như từ mẫu”, làm gì có kiểu bác sĩ lạnh lùng như em nói chứ? Lạnh như băng vậy rồi Ьệпh nhân chạy hết à? Theo anh được biết, Bệnh viện Thiên Vĩ toàn những bác sĩ giỏi và có tâm đấy, lại còn học ở nước ngoài về nữa.
Nhắc đến chữ Tâm, nghĩ lại điệu cười nửa miệng của gã bác sĩ ban sáng, Linh lại gõ bàn phím:
– Tâm đâu em chả thấy, em chỉ biết gã đó cao to, lạnh lùng, hình như là tiến sĩ, còn tên gì thì em quên rồi, cũng chả cần nhớ làm gì.
” Paris ” lại trả lời cô:
– Chắc anh ta học cao quá nên kiểu đầu óc bất thường đấy. Chứ gặp người vừa xinh vừa giỏi như em sao có thể lạnh lùng được chứ?
Linh mỉm cười:
– Đâu ai ᵭάпҺ giá trình độ qua vẻ ngoài hả anh? Vả lại, em cũng bình thường thôi mà, nhiều người xinh và giỏi hơn em nhiều!
Vì Linh để hình đại diện là bức hình ba mẹ con cô cười vui vẻ dưới gốc cây xoài nên ” Paris ” đã nhìn thấy hình cô. Vả lại, trang cá nhân của cô cũng có nhiều ảnh cô chụp cùng bạn bè và gia đình . Chỉ có trang của ” Paris ” chả có cái ảnh nào của anh, chỉ là những bức tranh phong cảnh và những câu chuyện cuộc sống. Thật là một con người bí ẩn.
Những dòng tin lại hiện lên trước mắt cô:
– Ờ, ít ra không biết giỏi thì cũng phải nhẹ nhàng với phụ nữ chứ? Anh nghĩ chắc anh ta bận rộn gì đấy thôi khiến em nhầm là lạnh lùng!
Đang nhắn tin mà Linh cũng cong làn môi đỏ:
– Bận á? Bận mà vẫn có thời gian xét nét em á? Mà thôi, nói ra được với anh là em vui rồi, em cũng chẳng bao giờ gặp lại lão ấy, việc gì phải lo!
” Paris ” hóm hỉnh trả lời cô:
– Tự tin vào sức khỏe quá nhỉ?
Linh lại cười:
– Không phải em ʇ⚡︎ự tin nhưng sẽ cố không phải tới Ьệпh viện, mà chả may bị gì cũng sẽ không gặp gã đó!
Rồi cả hai trò chuyện một lát và cùng chúc nhau ngủ ngon.
Thấm thoắt mà Trúc Linh đã làm việc ở Công ty F được hai tháng
Công việc của cô khá bận rộn, phòng kinh doanh luôn cần sự năng động, tăng ca suốt nhưng cô rất vui vẻ, cứ có hợp đồng, làm chiến lược kinh doanh đều đều chả phải tốt sao? Ngày nào cô cũng tranh thủ gọi điện về nhà cho mẹ. Lần này công việc bận rộn nên cả tháng trời Linh mới tranh thủ về thăm nhà.
Cuộc sống của mẹ và em cô vẫn êm đềm, nhà họ Dương từ ngày đó cũng không tới phá đám nữa nên Linh yên tâm hơn. Bé Thư đã lên lớp mười hai nên Linh tranh thủ làm việc để gửi thêm tiền lo sách vở cho em, tạo điều kiện cho Đan Thư học tập tốt và chuẩn bị cho một cuộc sống sinh viên không vất vả như Linh trước đây.
Nghĩ lại bốn năm đi học với những bữa cơm vội, ăn đồ ế ở quán, tranh thủ muối dưa, muối cà ăn cùng cơm và mì tôm, cố gắng tiết kiệm hết sức để có tiền đóng học. Đó là những năm tháng cô chẳng bao giờ quên. Vì thế, cô không muốn Đan Thư chật vật nhưng vẫn phải để con bé ʇ⚡︎ự đi tгêภ đôi chân của chính mình.
Cũng vì công việc bận rộn nên Linh và ” Paris ” ít nói chuyện hơn. Nhiều hôm cô tăng ca đến tận đêm muộn, về tới nhà trọ ăn uống qua loa rồi leo ℓêп gιườпg đi ngủ. Đặc biệt, cô có một thói quen nữa là dù có võ nhưng trong túi ҳάch của Linh luôn sẵn một con dao nhỏ.
Từ khi xuống thành phố C học Đại học Kinh tế, cuộc sống ʇ⚡︎ự lập, phải ʇ⚡︎ự bảo vệ bản thân nên Linh đã ra chợ huyện mua một con dao cất sẵn trong cặp. Lúc đó cô chưa học võ, có nhiều hôm đi học đêm về muộn, dù đường không quá vắng nhưng Linh đi xe đạp, đoạn rẽ vào phòng trọ hơi tối, lối nhỏ nên cô thường đeo chéo cặp qua vai và tay cầm sẵn con dao, chỉ để dọa mấy gã пghιệп nếu chẳng may gặp phải. Sau này, cô đi xe buýt, đưa xe đạp về cho bé Thư và bây giờ đã sắm được xe đạp điện cho em.
Linh học võ để phòng thân khi thấy thành phố C xuất hiện nhiều vụ giật đồ và các trò quái gở của những kẻ biếи ŧɦái,. Nhưng thói quen để dao trong túi ҳάch của cô vẫn không bỏ. Dần dần, con dao này lại như một bùa hộ mệnh của cô. Bởi dù đã đi làm, Linh vẫn ở phòng trọ cũ – nơi cô đã gắn bó bốn năm đại học. Linh đã quen với bác chủ trọ ở đây, thời sinh viên với bao kỉ niệm, giá thuê trọ cũng không quá đắt đỏ. Vì vậy, thời gian trôi qua, bao người đã đi và đến nhưng Linh vẫn chung thủy với nơi này.
Đợt này Công ty kí được Hợp đồng lớn với Vương quốc Anh nên tăng ca suốt tuần. Tuy nhiên, mọi người đều vui vẻ làm việc vì lương sẽ được tăng gấp đôi trong tuần này. Với Linh, ăn cơm tại căng – tin của Công ty còn sướиɠ gấp chục lần cơm của cô lúc còn là sinh viên.
Tối hôm đó, Linh xong việc ở Công ty cũng đã vừa vặn hai mươi hai giờ. Cô cùng mấy anh chị trong phòng Kinh doanh chào nhau ra về. Vừa ra khỏi cổng Công ty, Linh quyết định gọi taxi vì giờ này đã hết các chuyến xe buýt. Cô định sang tháng sẽ mua trả góp một chiếc xe máy cho tiện việc đi lại. Đang chuẩn bị đưa tay vẫy chiếc taxi bên kia đường, Linh bỗng thấy một chiếc Audi dừng lại sát cạnh. Khi kính xe được hạ xuống, cô ngạc nhiên khi thấy giám đốc Trung hỏi mình:
– Linh phòng kinh doanh đúng không? Em đang đợi bạn à?
Linh cúi chào giám đốc và nói:
– Dạ chào giám đốc ạ! Tôi đi taxi về ạ!
Giám đốc Trung nhíu mày:
– Taxi? Em chưa mua xe máy sao? Thế bình thường đi làm bằng xe buýt à?
Linh gật đầu:
– Vâng ạ!
Trung cười:
– Vậy em lên xe tôi đưa về. Nhà tôi cũng đi qua khu trọ của em đấy!
Linh trố mắt:
– Giám đốc biết chỗ trọ của tôi ư?
Trung bật cười:
– Hồ sơ nhân viên phải do giám đốc duyệt chứ?
Linh bối rối gãi đầu gãi tai. Cô quên béng đi mất, dĩ nhiên hồ sơ của những nhân viên vừa rồi được tuyển dụng đều phải được giám đốc duyệt. Nhưng cô đâu nghĩ giám đốc nhớ tới nhân viên quèn như mình. Nghĩ tới lời đề nghị vừa rồi, Linh vội xua tay:
– Dạ không cần đâu ạ, tôi đã gọi taxi rồi! Giám đốc về kẻo chị nhà trông ạ!
Trung nhìn sang chiếc taxi đang đỗ bên kia đường và hỏi thêm:
– Em ổn chứ? Khuya rồi, cẩn thận đấy!
Linh nhoẻn cười và gật đầu:
– Dạ giám đốc yên tâm, tôi khó bị ЬắϮ пα̣t lắm ạ!
Trung mỉm cười rồi chào Linh và lái xe về nhà. Vị giám đóc này rất d᷈-i᷈nh đạc, lại quan tâm đến nhân viên nên ai cũng quý. Khác với suy nghĩ về những ông giám đốc bụng phệ chuyên quyền, Trung luôn tỏ ra hòa nhã nên Linh mới dám nói chuyện thoải mái như vậy.
Trung lái xe đi rồi, cô cũng vội vẫy chiếc taxi và đọc địa chỉ khu trọ.
Ở thành phố C bốn năm trời nhưng Linh rất ít khi có thời gian ngắm nơi đô hội này về đêm bởi cuộc sống của cô quá bận rộn vừa học vừa mưu sinh. Những lần trước, chín giờ tối đã tan ca rồi nên cô đi xe buýt, cũng có thời gian ngắm thành phố. Hôm nay, ngồi tгêภ taxi, đã hơn mười giờ đêm, thành phố vẫn chưa hết hẳn sự náo nhiệt nhưng không quá ồn ào như ban ngày.
Vì lối vào nhà trọ nhỏ nên cô bảo chú tài xế dừng ngoài đường lớn. Trả tiền taxi xong, Linh thong thả đi bộ về khu trọ. Thế nhưng, vừa rẽ vào ngõ được mấy bước, cô thấy mấy tên xăm trổ đầy mình, mặt mũi bặm trợn đang đứng ngay trước mặt. Linh nghĩ là người đi đường nên né sang một bên để đi tiếp. Tuy nhiên, một tên trong số đó cất giọng:
– Cô em, đi đâu mà vội vàng thế? Nói chuyện với anh một chút đã!
Linh vẫn im lặng bước tiếp. Gã đó kéo tay cô giật lại:
– Con d᷈-i᷈! Dám không trả lời tao à?
Đúng lúc đó, một giọng nữ vang lên:
– Đánh bỏ mẹ nó đi! Đánh cho bỏ cái thói la £.¡.ế.ლ chồng người khác!