Cả bầu trời thương nhớ – Chương 47

Vũ Linh 395

Tác giả : An Yên

Chiều hôm đó, sau khi ăn trưa ở nhà Tú Vi, Thiên Vĩ lại đưa cô đi nhà sách. Dù ᴅịcҺ Ьệпh đã qua nhưng để yên tâm, anh không cho cô đi xe buýt lên trường mà phải anh chở lên hoặc cô ʇ⚡︎ự lái xe đi. Sáng thứ hai có giờ chào cờ nhưng Vi không làm công tác chủ nhiệm nên không cần lên quá sớm. Vì thế, tối đó cô vẫn ở lại thành phố để khoảng năm giờ sáng sẽ ʇ⚡︎ự lái xe lên trường.
Cả hai đi nhà sách, lê la trong công viên một lúc rồi ghé siêu thị mua đồ ăn về chung cư nấu nướng. Cứ mỗi chủ nhật, Tú Vi lại mua đủ đồ ăn trong một tuần để vào tủ lạnh cho Thiên Vĩ vì cô biết anh rất bận rộn.
Cả hai ăn uống xong, tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Tú Vi giục Thiên Vĩ ra mở cửa để cô dọn dẹp bát đũa trong phòng bếp. Cánh cửa vừa mở, người đứng trước mắt anh là Hoài An cùng một giỏ trái cây:
– Anh Vĩ, em vào được không?
Đủ biết cô ta đến đây vì mục đích gì nên Vĩ gật đầu:
– Đúng ra tôi và cô chỉ nên gặp nhau ở Ьệпh viện vì chúng ta là đồng nghiệp thôi. Nhưng cô tới đây cả đêm cả hôm chắc là có việc quan trọng. Vào đi!
An bước vào, quan sát căn hộ gọn gàng một lượt và đặt giỏ trái cây lên bàn rồi ngồi rất ʇ⚡︎ự nhiên xuống sofa. Thiên Vĩ rót một cốc nước lọc đặt trước mặt An rồi nói:
– Mời cô uống nước. Xin lỗi, nhà tôi chỉ có nước lọc thôi!
An mỉm cười:
– Uống nước lọc tốt mà anh! À, em có mua một ít trái cây sạch, để em cắt chúng ta cùng ăn nhé!
Thiên Vĩ ngả người ra sofa lắc đầu:
– Không cần, cô có việc gì cứ nói đi!
An xịu mặt:
– Anh có cần lạnh nhạt với em thế không?
Thiên Vĩ nhướn mày:
– Hoài An, tôi với cô chỉ là đồng nghiệp, quαп Һệ xã giao thôi, có gì mà nhạt với mặn ở đây?
Lúc này, Tú Vi đã dọn dẹp xong bếp núc, đang định bước ra thì nghe tiếng An õng ẹo nên cô quyết định đứng trong phòng bếp xem cô ta diễn trò gì. Căn chung cư này khá rộng, phòng bếp ngăn với phòng khách bằng một phòng ăn nho nhỏ nên dọn dẹp nhẹ nhàng thì người ngoài kia không nghe thấy. An lúc vào quan sát qua không nghĩ Vi đang lau dọn trong bếp.
Hoài An lại rút tờ giấy siêu âm ban sáng và đặt trước mặt Vĩ:
– Anh Vĩ, em có thai rồi!
Vĩ tỉnh bơ:
– Tôi biết rồi!
An phụng phịu:
– Anh không ngạc nhiên hay vui mừng vì được làm cha sao? Chắc sáng nay Vi đã kể với anh đúng không?
Vĩ cười:
– Việc cô có con là niềm hạnh phúc làm mẹ của cô. Với tôi đó không phải kết quả mà là hậu quả của một đêm không ʇ⚡︎ự nguyện. Tôi nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm nhưng không cưới.
Hoài An nước mắt rưng rưng:
– Vĩ, em không biết sáng nay Vi đã kể những gì với anh. Thú thực là em định một thời gian nữa, khi con ổn định trong bụng thì sẽ nói với anh. Nhưng sáng nay có một việc khiến Vi hiểu nhầm em. Em chỉ hẹn Vi tới tâm sự thôi nhưng có hai đứa em họ lâu ngày mới tới thành phố, tụi nó đòi đi theo em. Ý định là em gặp Vi rồi đưa hai đứa em họ đi chơi thành phố. Nhưng thấy Vi to tiếng với em, lại biết em đang mang thai nên chúng lo cho em và đã ra tay chỉ để dọa Vi thôi, vì chúng có biết võ vẽ gì đâu anh. Chúng bị Vi ᵭάпҺ cho một trận, giờ đang nằm dưỡng thương ở trạm xá phường đấy ạ!

Thiên Vĩ nhướn đôi mày rậm:
– Vậy cô đến đây để báo chuyện có thai hay tố vợ tôi làm người của cô bị thương? Nói mục đích đi, tôi sẽ giải quyết!
Hoài An lắc đầu:
– Dạ em đâu có ý ăn vạ đâu anh. Cha ông nói rồi, chơi với dao thì đứt tay, chơi với chó thì chó £.¡.ế.ლ mặt. Hai đứa em nó dại, nhưng mà Vi cũng nóng tính quá, tụi nó chỉ dọa thôi chứ chúng hiền lắm, con kiến còn không dám ﻮ.เ.+ế+..Ŧ thì làm được gì bé Vi chứ? Thế mà Tú Vi ᵭάпҺ người như ᵭάпҺ một con vật ấy. Bình thường em thấy con bé thùy mị thế, vậy mà không ngờ ghê gớm quá. Em đến đây chỉ báo với anh rằng anh đã lên chức cha và em muốn con của chúng ta sẽ có một gia đình trọn vẹn. Em biết anh là người nhân từ, chắc anh sẽ không bắt em phải bỏ con đâu đúng không anh? Nhưng nếu con em dứt ruột sinh ra mà Vi ςư-ớ.ק đi thì em sống sao được hả anh?
Hoài An nói xong thì ôm mặt khóc nức nở. Cô ta khóc đến nỗi sưng đỏ cả mắt, đến mức Tú Vi nóng hết cả ruột gan. Đang định lao ra thì cô nghe thấy tiếng Vĩ vang lên:
– Có khăn giấy tгêภ bàn!
An gật đầu rồi lấy khăn thấm nước mắt. Cô ta sụt sịt:
– Em xin lỗi, em ҳúc ᵭộпg quá. Nghĩ cảnh hai đứa em bị ᵭάпҺ lúc sáng em lại xót xa. Biết mình có thai với anh, em vui lắm nhưng em sợ anh hắt hủi mẹ con em…
Vĩ vắt chéo hai chân, ngả người ra ghế một cách thoải mái và nói:
– Thứ nhất, tôi không bắt ép cô bỏ con vì ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người là Ϯộι ác, là con tôi hay con ai cũng vậy. Thứ hai, tôi nói bỏ mặc mẹ con cô bao giờ? Nếu đúng là con tôi thì sẽ ở với tôi và Vi, nếu không thì ở với cô và chúng tôi sẽ chu cấp cho mẹ con cô đầy đủ. Việc thứ ba là chuyện sáng nay, tôi chả cần quan tâm hai gã đó là anh em gì nhà cô, chỉ có điều một người khi bị tấп côпg, chả biết đùa hay thật thì phản xạ của chúng ta là ʇ⚡︎ự vệ. Tôi nghĩ Vi hoàn toàn đúng.
An sụt sùi:
– Vâng, anh đang yêu Vi thì bênh thôi ạ. Vậy là cuối cùng con của chúng ta vẫn không đủ cả cha và mẹ? Anh sẽ không cưới em?
Thiên Vĩ đáp gọn lỏn:
– Đúng vậy!
An nước mắt lăn dài:
– Vĩ, nếu em có gì thua Tú Vi thì em sẽ thay đổi bản thân. Em biết mình còn nhiều thiếu sót nhưng xin anh đấy, đừng bắt con phải chịu cảnh hàng tháng nhận tiền trợ cấp từ người bố ở cùng thành phố với nó. Anh hãy cho con một mái ấm trọn vẹn đi anh. Em hứa sẽ thay đổi, sẽ quan tâm anh nhiều hơn, sẽ đối tốt với gia đình anh, sẽ chờ anh mở lòng với em được không Vĩ?

Thiên Vĩ nhíu mày:
– An, có phải cô mang thai nên tâm lý có vấn đề không? Cô học giỏi thế mà không hiểu vấn đề à? Hôn nhân không tình yêu là một bất hạnh, bất hạnh cho cả cô, cả tôi và đứa bé. Muốn nó nên người, cô hãy cho nó một cuộc sống bình yên và đủ tình yêu thương đúng nghĩa.
An gào lên:
– Nhưng em yêu anh mà!
Đúng lúc này, An nghe một giọng nói cất lên:
– Ồn ào quá! Cô ăn phải cái quái gì mà chuyên đi làm phiền người khác thế?
Tú Vi bước ra từ bếp, bỗng nhiên An xua tay:
– Vi, cô đừng ᵭάпҺ tôi!
Rồi An ôm chặt lấy bụng:
– Vi, em đừng ᵭάпҺ…chị..chị đang mang thai con của anh Vĩ đấy!
Tú Vi cười vui vẻ rồi ngồi xuống cạnh Vĩ, khoác tay cô vào tay anh rồi nói:
– Sao điện ảnh nước nhà lại không phát hiện ra tài năng của chị nhỉ? Thiệt thòi quá. À, giờ chị vẫn trẻ, khuôn mặt và hình thể ưa nhìn, chị thi vào ngành Sân khấu điện ảnh vẫn kịp đấy! Khối người vào nghề muộn và diễn tốt nên vẫn nổi rần rần đấy thôi. Tôi thấy chị cực kì có tố chất nha!
An nhìn Tú Vi:
– Em ác ᵭộc quá Vi ạ, sáng nay hai đứa em chị chỉ dọa em thôi vì sợ em làm gì chị…
Vi bật dậy chỉ tay vào An:
– Tôi ác cũng chưa bằng xiu xiu của chị. Hai gã kia dọa hay không tôi chả cần biết, quan trọng là ai đụng đến tôi hay gia đình tôi thì đừng có trách!
An nức nở:
– Em có ở hoàn cảnh của chị đâu mà hiểu được chị cô đơn thế nào? Mang bầu hay ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ tủi thân rồi, giờ em nói nuôi con của chị…
Vi nhếch môi:
– Là do chị ʇ⚡︎ự chuốc lấy. Chị vì sự ích kỉ trong tình yêu mà đem cả cái tính chiếm hữu vào đây. Chị không muốn có hậu quả này thì đừng lừa anh Vĩ ℓêп gιườпg. Nhưng chị ham hố quá cơ, lôi kéo bằng được, cố tình để dính bầu mà ăn vạ. Giờ chị lại còn bày đặt cô với chả đơn. Cô đơn cái khỉ mốc á, chị còn ác hơn cả con Covid đấy!
An nức nở to hơn:
– Vĩ, anh để nó sỉ ทɦụ☪ em thế sao?
Vĩ nhún vai:
– Đâu, tôi thấy vợ tôi đúng mà!
An đứng bật dậy:
– Được, các người sẽ phải ân hận vì những gì vừa nói!
Vĩ nhàn nhạt nói:
– Tùy!
Tú Vi mỉm cười:
– Nếu có ý định kiện cáo thì nhớ viết đơn sớm nhé. Đầu năm học tôi vẫn chưa bận rộn lắm nên sẽ lên tòa với chị được. Còn nếu chị đến đây đưa cái tờ siêu âm kia để dọa dẫm thì chị nhầm rồi đấy! Không tiễn!
An hậm hực bước về phía cửa. Đang giơ tay định mở thì Vĩ lên tiếng:
– Khoan, cầm giỏ trái cây này về. Tôi sợ bị tiêm tђยốς mê lắm.
An quay lại giật phắt giỏ trái cây và nói:
– Những thứ hảo hạng này không dùng cho những kẻ hạ đẳng.

An đóng cửa ᵭάпҺ rầm một cái. Tú Vi đứng dậy đi về phía tủ lạnh lấy trái cây gọt ăn. Vừa bước, cô vừa lầm bẩm:
– Nhìn xinh phết mà đóng cái cửa mạnh thế. Đã làm Ϯộι bao người, giờ đến cửa cũng không tha!
Thiên Vĩ mỉm cười:
– Thế mà vẫn thua vợ mình, gõ một cái nhè nhẹ mà tιм tôi tan chảy!
Vi đặt d᷈-/i᷈a trái cây lên bàn, gọt cắt tỉ mỉ rồi đưa một miếng táo ấn ngay vào miệng Thiên Vĩ:
– Ăn nhanh, ngồi nói linh ϮιпҺ.
Thiên Vĩ bị miếng táo chặn ngang miệng thì bật cười. Chờ Tú Vi rửa tay xong, anh ghé sát tai cô thì thầm:
– Không ăn táo, chỉ ăn cháo!
Vi nhíu mày :
– Cháo cơm gì ở đây nữa? Anh chưa no sao?
Anh chàng bác sĩ nháy mắt:
– Ngồi với em thì no sao được? Giờ ăn cháo đã, mai mốt cưới xong sẽ ăn ϮhịϮ luôn, khỏi ăn cơm!
Lời vừa dứt, trong khi Tú Vi đang mở to mắt nhìn cái miệng phong tình của anh thì làn môi ấy đã ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ môi cô. Vẫn cách hôn thật nhẹ, thật êm, vẫn cái hương vị bạc hà pha chút ngọt ngào làm tê tê đầu lưỡi. Cái kiểu hôn của Vĩ chẳng hiểu sao luôn khiến Tú Vi có cảm giác như hôn lần đầu vậy. Cô run rẩy người như có dòng điện chạy qua, mấy giây sau mới thật sự bình ổn mà hòa nhịp cùng với anh để rồi môi lưỡi dây dưa không ngớt. Vĩ kéo eo cô vào sát người anh, một tay đỡ gáy cô. Còn Vi ôm lấy cổ anh mà đáp trả. Nhiều lúc, có những thứ nói ra thật khó, nhưng đôi khi chỉ một nụ hôn, một cái ôm cũng đủ xoa dịu đi những tổn thương, làm dịu đi những muộn phiền và xóa đi cả khoảng cách nữa.
Nụ hôn đắm đuối vừa dứt, điện thoại của Thiên Vĩ reo lên – là mẹ. Anh vội nghe máy:
– Mẹ, con nghe đây ạ!
Phía bên kia, Thục Trinh dịu dàng:
– Chàng trai của tôi đang làm gì đó?
Vì loa khá to nên Tú Vi chợt đỏ mặt. Thiên Vĩ liếc sang cô rồi mỉm cười:
– Con đang ngồi với Tú Vi ở chung cư ạ!

Đúng lúc đó, anh nghe tiếng ba Vũ chen vào:
– Ở chung cư mà chỉ ngồi chung thôi á? Anh kém thế bác sĩ Vĩ?
Thiên Vĩ bật cười:
– Ba, hai người gọi chỉ để trêu con thôi ạ? Hai người cứ trêu dai thì đừng trách có cháu muộn nhé.
Thục Trinh cười rũ rượi rồi cất giọng:
– Vĩ, cái cô An hôm chuyền ɱ.á.-ύ cho mẹ đó. Lúc nãy cô ấy gọi cho mẹ bảo là trong một lần say lỡ qua đêm với con và nay có thai rồi. Haizz, không biết có phải cháu của tôi không đây? Nhưng cô ấy muốn gặp bố mẹ, bảo vì mới có bầu nên không tới thành phố B được. Cô ấy muốn nói chuyện với người lớn. Vừa hay tuần tới ba có việc cần bàn với chú Vũ Phong nên chắc là ba mẹ sẽ tới thành phố C một chuyến. Cỏ mọc lâu ngày dễ lan tràn và ảnh hưởng đến những cây cối khác…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất