Cả bầu trời thương nhớ – Chương 44

Vũ Linh 505

Tác giả: An Yên

Những ngày sau đó, Hoài An biết Vĩ một phần bận rộn với những ca mổ, một phần không muốn giáp mặt mình nhưng vẫn cố thân thiện như cũ. Thiên Vĩ vẫn giữ đúng chừng mực, không tỏ ra hắt hủi nhưng cũng chẳng tỏ ra bình thường như xưa mà đúng ra là anh không quan tâm. Chuyện đã qua hơn một tháng và cũng chừng đó thời gian Vĩ không thèm nhìn đến An.

Một hôm, chị bác sĩ Hồng hay buôn chuyện với An kéo cô ta lại khi vừa đến giờ nghỉ trưa:

– An, có phải em và bác sĩ Vĩ có chuyện gì không? Chị tưởng giờ này hai đứa phải rục rịch lo cho đám cưới chứ? Sao chị thấy hai đứa đến nói chuyện với nhau cũng không nốt. Mà chị nói nghe này, hôm qua chị ra về, thấy một con bé nào lái xe đón phó khoa Vĩ. Lúc đầu chị tưởng nhầm, nhưng sau đó cùng dừng đèn đỏ một lúc, chị nhìn sang thì đúng là Vĩ em ạ. Con bé kia chắc ít tuổi hơn em, trong cũng xinh lắm. Chị thấy Vĩ có vẻ yêu chiều nó. Vả lại, chị còn phát hiện ra cặp đồng hồ tгêภ facebook của bác sĩ Vĩ đúng là cặp mà Vĩ và con bé đó đang đeo đấy. Có chuyện gì rồi đúng không em?
An cúi đầu, khuôn mặt tỏ rõ sự Ϯộι nghiệp. Cô ta sụt sịt:

– Đó là…em kết nghĩa của anh Vĩ ạ!
Chị Hồng thở phào:

– Trời, vậy mà chị cứ tưởng Vĩ nó phản bội em cơ đấy. Sao anh em mà lại đeo đồng hồ đôi lại còn có những cử chỉ thân mật thế nhỉ?
An vẫn cúi đầu, tay ๓.â.-ภ ๓.ê chiếc váy hàng hiệu:

– Dạ…họ yêu nhau mà chị. Chị nói đúng đấy, anh Vĩ phản bội em rồi!
Nói đến đó, An ôm mặt nức nở rồi lấy tay chấm chấm nước mắt. Chị kia há hốc miệng:

– Cái gì? Nó có điên không? Em xinh đẹp lại giỏi giang, còn là con gáι duy nhất của Phó giám đốc Ьệпh viện, yêu em và lấy em thì tương lại nó ngời sáng cả một vùng. Sao nó lại đi đâm đầu vào con bé kia nhỉ? Nhìn bé đó ăn mặc xoàng lắm, không sang trọng như em đâu. Vả lại, em vừa bảo họ là anh em kết nghĩa mà?
An gật đầu:

– Vâng, anh em kết nghĩa chứ có phải anh em ruột đâu chị. Lúc đầu em cũng vô tư xem con bé như em gáι , đưa nó đi cà phê, mua sắm vì thấy nó ăn mặc quê mùa. Nào ngờ cách đây chừng một tháng, anh Vĩ bảo với em là anh ấy sẽ cưới nó. Em không tin, em nghĩ anh Vĩ đùa em. Sau đó em mới biết, hóa ra nhà con bé đó giàu lắm, có gia thế lắm chị ạ!

Chị kia giọng giận dữ:

– Gia thế làm sao bằng được nhà em chứ? Chị không ngờ Thiên Vĩ là loại người đó. Con bé đó làm gì mà chèo kéo được bác sĩ Vĩ??

An lại sụt sùi:

– Bé đó làm giáo viên mà ở tuốt miền núi chị ạ. Nó cậy là thanh mai trúc mã của anh Vĩ nên đeo bám ghê lắm. Chị xem, em chỉ gặp anh Vĩ ở Bệnh viện, mà đến đây thì ai cũng bận, thi thoảng nhắn tin nhắc nhở chuyện ăn uống thôi. Tối nào anh ấy rảnh mới đi chơi chứ đâu như lúc mới yêu đi suốt. Còn bé đó nhà rất giàu có ở thành phố C, lại bám riết anh ấy sau mỗi giờ làm. Anh Vĩ bảo nếu anh không cưới nó thì con bé sẽ ʇ⚡︎ự vẫn. Chị bảo em phải làm sao ạ? Em không biết vì anh Vĩ chán em rồi mê nó hay con bé đó dọa ૮.ɦ.ế.ƭ thật, nhưng em quá bận rộn. Có lẽ là do em không có nhiều thời gian dành cho anh ấy…
Chị kia xì một tiếng rõ dài:
– Em bận rộn công việc chứ có phải chơi bời đâu. Tiểu thư như em mà còn lao vào cả vùng có ᴅịcҺ để sát cάпh cùng nó. Có tình yêu nào cao cả hơn thế. Em hi sinh vì nó như thế, chứ cái con bé vắt mũi chưa sạch kia làm được gì ngoài nhõng nhẽo? Không lẽ cứ ai dọa ૮.ɦ.ế.ƭ là phải cưới à? Hay là nó bỏ bùa Thiên Vĩ? Chị nghe nói miền núi có nhiều loại bùa ngải lắm.

An lắc đầu:
– Em không biết nữa. Em cũng chả thể làm được gì. Anh ấy yêu thì yêu, muốn bỏ thì em phải chịu, không lẽ em đi ᵭάпҺ nhau với con nhỏ đó hả chị? Nó ςư-ớ.ק được chồng người ta chứ em không làm được kiểu Һγ siпh đó. Em là người có học thức, em không làm những việc vô đạo đức thế được. Yêu anh ấy, em cũng chịu nhiều rồi, không được công khai, làm việc gì cũng lén lút. Giờ anh ấy rời bỏ em, đành chịu thôi chị, em không muốn ép buộc trong tình cảm. Người ngoài nhìn vào đâu biết tụi em yêu nhau!

Chị Hồng thở dài:
– Em hiền và lương thiện quá rồi nó ngồi lên đầu lên cổ An ạ. Em phải ᵭấu tranh chứ, cái gì em cũng nghĩ cho nó, em phải yêu bản thân chứ?
An cúi mặt:
– Với em, anh ấy hạnh phúc là được chị ạ, em sao cũng được. Cái gì cần làm cho anh ấy em cũng làm rồi, anh ấy muốn gì em cũng trao cả rồi. Giờ người ta chán em, em chả muốn níu kéo nữa, mệt mỏi lắm!

Chị kia nhìn An thương cảm:
– Đúng là hồng nhan bạc phận. Giờ chị mới nhìn kĩ, dạo này em xanh lắm. Mệt mỏi quá thì xin nghỉ phép một thời gian. Ngày nào cũng chạm mặt thêm đau lòng. Thiên Vĩ không xứng với tình yêu của em đâu An ạ!

An nhìn sang chị Hồng:
– Em không nghỉ đâu. Ở nhà buồn quá khéo em nghĩ quẩn mất. Em đi làm gặp các chị cho vui. Với lại, Ьệпh nhân đông thế này, cái tâm của em làm sao bỏ Ьệпh nhân được ạ!

Chị Hồng ôm lấy An vỗ về:
– Chị thương em quá An ạ. Sao một cô gáι hoàn hảo như em mà lại khổ thế này chứ? Chị không ngờ luôn đấy, chị cứ ngỡ hai đứa sẽ là một cặp trời sinh cơ. Thôi, cố gắng nhé!
An gật đầu rồi buồn bã ra về. Trong lòng, lửa giận đang ngùn ngụt nhưng cô ta vẫn tin một điều , đến cuối cùng thì thất bại vẫn thuộc về Tú Vi. Bởi trong ván bài này, An đang nắm trong tay con bài chủ.

Mấy ngày sau đó, An luôn đến Ьệпh viện với khuôn mặt rầu rĩ, nụ cười gượng gạo khiến nhiều người nhìn cô ta bằng ánh mắt thương cảm. Có thể nói cái thuật tam sao thất bản của An bước đầu đã thành công vì cô ta chọn đúng chị Hồng để trút bầu tâm sự. Còn Thiên Vĩ chẳng để ý đến An nên lại càng không để tâm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có phần khác trước, thỉnh thoảng có vài người thì thầm to nhỏ, vài cái chỉ trỏ khi bóng dáng anh vội vã lên nhà mổ. Nhưng vì Vĩ chả quan tâm nên xem như không biết gì.
Trưa hôm đó, An đang ngồi một mình trong phòng trực bác sĩ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô ta nói nhỏ nhẹ:
– Mời vào!

Hưng bước vào với nụ cười bí ẩn:
– Em yêu! Nay trực chung với anh, ăn gì để anh mua?
An trợn mắt nhìn Hưng:
– Anh có câm cái miệng thối lại đi không? Đây là Ьệпh viện chứ không phải nhà nghỉ đâu mà ăn nói bỡn cợt!

Hưng ghé sát mặt An:
– Mọi người về hết rồi, em không phải lo, mấy cô γ tά xuống căng – tin đi ăn rồi. Anh vào hỏi em ăn gì để gọi họ ship tới.
Nhắc tới đồ ăn, một cơn cuộn trào dâng lên trong bụng An, cô ta lao vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo ra toàn nước xanh nước vàng. Mệt mỏi bước ra, cô ta bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Hưng:
– Em làm sao thế An? Đau dạ dày hả?

An lắc đầu:
– Không biết nữa, mấy hôm nay toàn như thế. Anh đi ăn đi, nghĩ tới đồ ăn tôi lại buồn nôn.
Rồi như nghĩ ra điều gì, An hσảпg hốϮ:
– Chết, hai tháng rồi tôi chưa thấy kì kinh nguyệt, lúc đầu cứ nghĩ căng thẳng, lẽ nào….
Hưng nhíu mày rồi mỉm cười:
– Em gan thật, không uống tђยốς tгáภђ tђคเ sao? Hay định trói thằng Vĩ? Kì này có bầu thì nó chắc chắn phải cưới em còn gì? Không lẽ dám bỏ bê cả con gáι lẫn cháu ngoại của Phó giám đốc Ьệпh viện? Chà, không ngờ tιпҺ tɾùпg của anh khỏe thế, một phát ăn ngay!

An trừng mắt:
– Hưng, anh có im miệng đi không? Ai nghe thấy thì ૮.ɦ.ế.ƭ cả lũ!
Hưng cười nham hiểm:
– Anh đã bảo khoa vắng tanh vắng lặng mà em cứ lo hão! Tốt nhất là em thử thai đi, nếu có thì báo ngay với thằng Vĩ để thử luôn váy cưới chuẩn bị đám cưới.

An lắc đầu:
– Lần trước anh Vĩ nói nếu để lại hậu quả thì chịu trách nhiệm nhưng không cưới!
Hưng cười ha hả:
– An ơi là An, trình độ diễn xuất của em đâu mất rồi? Mấy lâu nay anh thấy em diễn rất đạt vai nữ chính bị phụ tình cơ mà. Giờ em có thai, đâu ai biết đó là con của bác sĩ Hưng. Lâu nay em đã thêu dệt một tình yêu đẹp với Phó khoa Thiên Vĩ, mọi người sẽ chĩa mũi dùi vào nó.

An bặm môi:
– Nhưng nhà anh Vĩ lẫn gia đình con bé kia không chỉ giàu mà còn có thế lực nữa!
Hưng gõ gõ tay lên bàn:
– Em ngây thơ quá, chính vì họ có thế lực nên mới sợ mang tiếng cưng ạ! Mấy lâu nay, em đóng vai người bị hại, nhiều người thương xót em, dù thằng Vĩ nó chả quan tâm. Nhưng em có bầu nó khác chứ, người ta làm ầm lên, khéo lại bị kỉ luật. Tiền đồ đang sáng như thế, nhà nó lại giàu có thế, quyền thế như thế, ngu gì mà họ chịu mấy cái scandal này hả em? Cưới em, nó sẽ là con rể của Phó giám đốc Ьệпh viện, nhà nó càng tăng thanh thế, con của anh cũng được ở nhà giàu, tốt quá còn gì!

An nhìn Hưng:
– Liệu…có trót lọt được không?
Hưng nhún vai:
– Tại sao không? Có ai biết được đến đó em quần nhau với anh đâu. Bố em, người yêu nó chỉ thấy em và nó không mảnh vải che thân tгêภ giường thôi. Và tất cả đều đủ thông minh để biết rằng ai là cha đứa bé. Giờ em cứ thử đi, anh chờ tin vui từ mẹ con em. Anh sẽ đứng sau dõi theo em, em hạnh phúc là được!

An nhếch môi:
– Anh cao cả quá nhỉ? Chả phải anh đố kị với Thiên Vĩ vì anh ấy giỏi hơn anh, mới về đã lên chức phó khoa. Chắc anh cũng trông anh ấy bị kỉ luật nhỉ? Nhưng tôi nói cho anh nghe nhé, nếu tôi trói được Vĩ thì sẽ không bao giờ đổ tiền đồ của anh ấy xuống sông đâu!
Hưng cười bí ẩn:
– Em trói được nó thì nói làm gì nữa. Chỉ cần cho anh tí lộc là được. Nhớ tới đêm hôm đó, anh lại thấy rạo rực hẳn lên. Nhiều đêm nhớ em, anh lại đưa đoạn vi deo ra xem đấy ha ha
An trừng mắt:

– Câm đi! Khốn пα̣п vừa thôi, còn để phước cho đời sau!

Hưng gật đầu:

– Ừ, đời sau của anh đang ở trong bụng em đấy! Cố gắng nhé, đi thử thai đi!

Hoài An xua xua tay bảo Hưng ra ngoài rồi bí mật đi mua que thử thai ở một nhà tђยốς nhỏ cách xa Ьệпh viện. Trưa hôm đó, trong nhà vệ sinh, khi hai vạch đỏ xuất hiện liên tục tгêภ que thử, khóe miệng Hoài An nhếch lên một nụ cười mãn nguyện…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất