Tác giả : An Yên
Sáng thứ hai…
Thiên Vĩ vừa tới khoa ngoại thì thấy ánh mắt mọi người nhìn mình khang khác, có người còn chỉ trỏ và tủm tỉm cười nữa. Anh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Anh vẫn hỏi han mọi người bình thường. Thật ra, để có tối thứ bảy dạo chơi cùng Tú Vi, anh đã phải dành cả ngày chủ nhật vùi đầu vào công việc, đến điện thoại cũng không có thời gian lướt. Vì thế, nay thứ hai anh cũng không có thời gian để tâm tới thái độ của mọi người, vội vã vào họp giao ban đầu tuần.
Sau cuộc họp, Vĩ chuẩn bị đi kiểm tra tình hình Ьệпh nhân ở các phòng thì nghe tiếng bác sĩ Hưng:
– Vĩ!
Thiên Vĩ quay lại:
– Vâng, anh gọi em ạ!
Bác sĩ Hưng vỗ vỗ vai Vĩ:
– Chúc mừng hai đứa nha! Kín tiếng ghê!
Thiên Vĩ ngạc nhiên:
– Anh nói gì em không hiểu?
Hưng ghé tai Vĩ:
– Cậu giỏi thật! Mới về khoa được một thời gian mà không những lên chức phó khoa lại còn cua được cả con gáι của Phó giám đốc Ьệпh viện!
Đến lúc này thì Vĩ kinh ngạc:
– Chuyện phó khoa là ý kiến công khai. Còn việc con gáι của Phó giám đốc thì em không hiểu gì luôn!
Bác sĩ Hưng cười cười:
– Facebook của Hoài An công khai ảnh hai đứa hẹn hò nhau, rần rần cả khoa mà nhân vật chính không biết là sao?
Vĩ nhíu mày:
– Hẹn hò? Hôm qua tới giờ em không vào facebook nên không biết gì cả. Em ít xem tin facebook lắm nhưng chắc chắn là có hiểu lầm.
Bác sĩ Hưng lại cười một cách bí hiểm:
– Không lẽ cô ấy ʇ⚡︎ự gắn mặt cậu vào hình?
Thiên Vĩ mỉm cười:
– Dạ cái đó thì phải hỏi bác sĩ An mới rõ ạ. Bây giờ em đi khám cho Ьệпh nhân đã, chào anh ạ!
Nói xong, Vĩ quay mặt bước đi và không để ý bàn tay nắm chặt cùng ánh mắt sắc như dao của bác sĩ Hưng.
Vào giờ nghỉ trưa, Thiên Vĩ tranh thủ về chung cư ăn uống và lấy một số tài liệu. Chỉ hôm nào có ca trực anh mới xuống căng – tin Ьệпh viện ăn cơm, còn lại đều ʇ⚡︎ự nấu nướng. Ngoài y học, sáng tạo món ăn là một sở thích đặc biệt của Vĩ. Vì thế, lúc còn ở Anh, nhiều người bạn Việt Nam của anh vẫn mê những món ăn mang hương vị Việt của Vĩ.
Sau khi ăn trưa, anh cầm điện thoại xem tin tức. Vừa vào facebook, anh thấy ngay bức hình của Hoài An đăng vào tối thứ bảy. Bạn bè facebook của Vĩ chỉ có người thân, mấy giáo sư ở Anh và bạn bè thân thiết trong giới y học và các nhân viên trong khoa Ngoại chấn thương. Vì thế, tin của Hoài An dù không gắn tên anh nhưng không khó để tìm. Rõ ràng bức hình đó chụp anh đang kiểm tra chân cho An và lúc anh lái xe chở cô về. Thực ra, khi ngồi trong xe, anh cũng không để ý việc An chụp ảnh vì chỉ chuyên tâm lái xe. Những bình luận bên dưới đều chúc mừng hai người là một cặp. Tắt điện thoại, Vĩ nghĩ rằng mình cần nói chuyện với An.
Chiều hôm đó, cả Vĩ và An đều đến khoa khá sớm nên anh tranh thủ trò chuyện trước :
– Bác sĩ An!
Hoài An nở nụ cười nhẹ nhàng:
– Anh gọi em ạ?
Thiên Vĩ gật đầu:
– Vào phòng tôi một chút nhé!
Hoài An cười tươi tắn rồi nhanh chân theo Thiên Vĩ vào phòng. Cô ấy vừa ngồi xuống, Vĩ đi thẳng vào vấn đề:
– Xin lỗi, đây đúng ra đây là quyền riêng tư của cô nhưng nó lại có chút liên quan đến tôi khiến mọi người hiểu nhầm nên tôi muốn nói chuyện với cô.
Hoài An gật đầu:
– Vâng, có gì anh cứ trao đổi thẳng thắn ạ!
Thiên Vĩ nói:
– Chắc cô nhớ hai tấm hình đăng lên Facebook cá nhân tối thứ bảy. Thực ra tôi chẳng sợ gì cả, cây ngay không sợ ૮.ɦ.ế.ƭ đứng. Tôi với cô chỉ đơn thuần là đồng nghiệp nên tôi không cần giải thích với mọi người. Tuy nhiên, tôi không thích như thế vì khi họ hiểu nhầm thì người thiệt thòi là cô chứ không phải tôi.
Hoài An vờ ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Hôm đó em thấy vui thật mà anh. Em chỉ đăng vậy thôi chứ có bảo chúng ta yêu nhau đâu. Vả lại… nếu có sao thì em cũng đâu sợ thiệt thòi ạ!
Thiên Vĩ ôn tồn nói:
– Tôi không muốn các bác sĩ lại trở thành đề tài bàn tán trong Ьệпh viện, mà vốn những lời đó lại không phải là sự thật!!
Hoài An cúi đầu:
– Vâng, em sẽ rút kinh nghiệm ạ! Em sẽ xóa hình ạ. Anh đừng giận nhé!
Thiên Vũ mỉm cười:
– Tôi không có quyền gì để giận hờn cô cả. Chỉ là khi mọi việc chưa đi quá xa thì nên giải quyết nó sớm thôi!
Hoài An gật đầu lia lịa như bổ củi:
– Dạ em biết rồi ạ!
Thiên Vĩ chìa tay về phía cửa:
– Cũng đến giờ rồi, cô đi làm việc nhé!
Hoài An dù trong lòng đang nổi sóng nhưng vẫn mỉm cười chào Vĩ rồi mở cửa bước ra.
Vừa ra đến ngoài, thấy mấy cô γ tά và bác sĩ cũng vừa tới, Hoài An vờ vuốt lại tóc tai, chỉnh sửa lại áo blouse rồi chào mọi người. Thấy điệu bộ đó, vài người lên tiếng trêu ghẹo:
– Á à, gặp riêng nhá! Công khai thật rồi nhá!
Hoài An cúi đầu lộ rõ vẻ thẹn thùng, tay vừa giơ điện thoại để xóa hình vừa nói:
– Các chị đừng trêu em nữa. Em vừa bị người ta ЬắϮ пα̣t đây này, kêu em phải xóa hình đăng hôm thứ bảy ý!
Một chị bác sĩ đi sát An mỉm cười:
– Yêu nhau chụp hình chung là bình thường mà sao phải xóa? Chị lại tưởng nó ЬắϮ пα̣t mày theo kiểu abc chứ!
Hoài An ᵭάпҺ nhẹ vào lưng chị ấy:
– Chị lại trêu em rồi, hết chỗ hay sao mà vào Ьệпh viện ạ chị!
Chị bác sĩ cười lớn rồi kéo An vào phòng trực, hỏi nhỏ:
– Này, thế abc rồi hả? Cảm giác ấy với soái ca cực phẩm thế nào? Mà đàn ông á không kể thời gian địa điểm đâu em, đã bứt rứt thì bất kể ở đâu nhá. Mà sao phải xóa hình?
Hoài An giọng phụng phịu:
– Thì anh ấy bảo không muốn mọi người bàn tán rồi ảnh hưởng đến công việc đó chị. Kiểu yêu kín đáo thôi, khi nào cưới thì công bố luôn!
Chị kia gật gù:
– Ừ cũng phải, nó là cάп bộ mà yêu được em thì sự nghiệp nó còn tiến xa hơn nữa nên không thích khoa trương cũng đúng.
Thế rồi mọi người lại tỏa đi làm công việc của mình. Cũng kể từ hôm đó, hễ Vĩ có việc gì cần thì An đều kiếm cớ để kè kè bên cạnh nên ai cũng mặc định họ là một đôi. Còn riêng anh chàng bác sĩ thì đã quên luôn cái chuyện tối thứ bảy hôm đó.
Trong khi Thiên Vĩ đang vướng vào tin đồn tì.ภ.ђ á.เ với Hoài An thì Tú Vi vẫn miệt mài với bài vở. Bác sĩ Bình của khoa thần kinh có hẹn cô tái khám sau mấy tháng nhưng lại đúng vào ngày giỗ đầu của Bảo Nam nên Vi đã hẹn lại bác sĩ hôm sau để tới thắp hương cho Nam. Mọi người trong gia đình anh vẫn quý mến cô, xem Tú Vi như con cái trong nhà. Mẹ Nam còn liên tục giục cô lấy chồng. Mọi thứ khiến Tú Vi thấy nhẹ nhàng, ấm áp hơn.
Hôm đó, cô tới Ьệпh viện thành phố theo hẹn của bác sĩ Bình nhưng không cho Thiên Vĩ biết vì sợ phiền anh. Thế nhưng, khi đang ngồi tгêภ băng ghế chờ gọi tên, Vi nhận được cuộc gọi của Vĩ:
– A lô, em nghe đây anh Vĩ!
Thiên Vĩ giọng gấp gáp:
– Anh quên mất, hôm nay em có hẹn khám lại, có đi được không em?
Tú Vi cười:
– Dạ em đến Ьệпh viện rồi ạ, đang ngồi chờ gọi tên ạ!
Vĩ lên tiếng:
– Trời, sao em không nói với anh?
Tú Vi bật cười:
– Em có phải là con nít đâu ạ. Anh nhiều việc thế, em ʇ⚡︎ự đi được mà. Với lại, lâu nay em cũng không hay đau đầu nữa, chắc ổn rồi anh ạ!
Thiên Vĩ gật đầu:
– Ừ, lát khám xong qua gặp anh nha!
Tú Vi dạ dạ vâng vâng nhưng cô biết anh rất bận, giọng anh nói vội vã như thế chắc bận lắm. Thỉnh thoảng anh dành thời gian cho cô mỗi lần cô về thành phố, thế là cảm kích lắm rồi.
Khám xong xuôi, Vi định nhắn tin cho Thiên Vĩ rằng cô bận để ra về luôn. Nhưng đường ra cổng phải đi qua khoa ngoại chấn thương. Vừa bước tới cửa khoa, cô đụng ngay bác sĩ Hoài An:
– Ơ, Tú Vi, em đi đâu đây?
Vi thật thà đáp:
– Dạ em có hẹn tái khám chỗ bác sĩ Bình ạ.
Hoài An tò mò:
– Anh Vĩ đưa đi à?
Tú Vi lắc đầu:
– Dạ không ạ, em ʇ⚡︎ự đi ạ, anh ấy bận thế, em không dám nói!
Hoài An nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe thấy:
– Ừ, anh ấy dạo này Ьệпh nhân đông cũng mệt, còn không có thời gian đưa chị đi dạo. À, cái đêm chị gặp hai anh em ở công viên đấy, tưởng đưa chị về nhưng rồi có về được đâu em. Dùng dằng mãi cuối cùng chị ngủ lại chung cư của anh ấy. Mà anh trai của em ghê dã mãn luôn, quần cho chị một đêm bơ phờ, tới tận chiều ngày hôm sau chị mới đi lấy xe về nhà . Yêu cũng mấy tháng trời rồi, chắc sắp tới cưới để về chung một nhà cho khỏe em ạ, đi đi lại lại mệt lắm!
Tú Vi chẳng hiểu lời của Hoài An đúng được mấy phần. Bản thân cô cũng ít gặp Thiên Vĩ, hai anh em chỉ nhắn tin và gọi điện thôi, mà cũng ít tâm sự chuyện yêu đương, có lẽ anh không muốn nhắc lại nỗi đau của cô. Thế nhưng, không hiểu sao, nghe những lời chị An nói, l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ Tú Vi bỗng nhói lên một cái…