Cả bầu trời thương nhớ – Chương 16

Vũ Linh 318

Tác giả : An Yên

Năm năm về trước…
Lúc đó, Thiên Vĩ vừa tốt nghiệp trường Đại học Y Oxford, chuẩn bị học lên thạc sĩ. Là một sinh viên xuất sắc nên Vĩ rất được các giáo sư tin tưởng, thường cho đi theo trong các ca mổ để học hỏi.
Hôm ấy, một ca Ьệпh được đưa đến Ьệпh viện quá trễ, nói đúng ra, anh ta đã ૮.ɦ.ế.ƭ lâm sàng trước khi vào viện. Dù đây không phải lần đầu tiên chứng kiến cảnh Ьệпh nhân không qua khỏi nhưng Vĩ vẫn cảm thấy như có ai đó Ϧóþ chặt l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ mình khi thấy người vợ trẻ bế đứa con khoảng một tuổi chạy vào rồi chị ngã quỵ xuống khi nhìn thấy cái lắc đầu của các bác sĩ. Đứa bé ngơ ngác không hiểu vì sao mẹ nó khóc. Nhưng một lúc sau, bé khóc ré lên vì thấy mẹ khóc quá nhiều hoặc cũng có thể là sợi dây của tình phụ ʇ⚡︎ử mách bảo. Thằng bé thơ ngây chưa hiểu được rằng từ nay sẽ chẳng bao giờ được gặp bố nữa. Thiên Vĩ an ủi người phụ nữ mấy câu để người nhắm mắt được thanh thản về với Chúa rồi lặng lẽ tháo găng tay và xin phép giáo sư đi về. Vị giáo sư hiểu cảm xúc của Vĩ bởi đây không phải lần đầu tiên anh như thế. Cậu sinh viên Việt Nam giàu tình thương và đầy nhiệt huyết khiến ông như thấy lại mình của ngày xưa. Ông vỗ vỗ vai Thiên Vĩ rồi gật đầu.

Bước chân Thiên Vĩ không về kí túc xá dành cho sinh viên nam mà lại đi bộ đến cầu Tower. Nhìn dòng sông Thames hiền hòa chảy, nhìn cây cầu vững chãi từ thế kỉ mười chín đến nay vẫn sừng sững giữa đất trời Luân Đôn, lòng Thiên Vĩ bớt nặng nề hơn. Hồi còn học cấp ba ở Việt Nam, anh rất mê cây cầu này khi thấy nó trong một cuốn sách giới thiệu về nước Anh. Vĩ đã mơ ước được đặt chân đến đây. Tower là một cây cầu đặc biệt, người ta gọi nó là Cầu Tháp Luân Đôn, một công trình cầu treo kết hợp với cầu nâng được khai trương từ năm 1894. Cây cầu ᵭộc đáo đã kết nối toàn bộ khu vực Bắc và Nam Luân Đôn.
Cây cầu dài hơn hai trăm mét với hai ngọn tháp cao tới sáu mươi lăm mét luôn hấp dẫn Thiên Vĩ. Nhịp cầu chính nằm giữa hai tòa tháp, được tách ra nhờ hai máy nâng tạo thành một góc tám mươi ba độ trong năm phút đủ cho tàu bè đi lại. Nét ᵭộc đáo của cây cầu còn ở chỗ nó được chia thành hai lớp tгêภ và dưới. Tầng tгêภ là lối đi treo, nơi những người bách bộ sẽ được tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp của hai bờ sông Thames. Phía dưới cầu, xe cộ đi lại như một bức tranh đẹp. Thiên Vĩ dạo tгêภ sàn kính của cây cầu, ngắm nhìn toàn cảnh Luân Đôn và một khúc dòng Thames thơ mộng. Có lần, anh đã rủ mấy bạn sinh viên Việt Nam đến đây ăn món bánh mì nướng đặc sản.
Khung cảnh nơi đây về đêm trở nên vừa thơ mộng vừa huyền bí đến nao lòng, là một địa điểm hẹn hò lý tưởng cho những cặp đôi đang yêu. Thế mà chẳng hiểu sao Vĩ chỉ muốn một ngày được cùng anh Vũ Hiếu và hai cô em gáι tới đây chụp hình, bách bộ. Anh vẫn gửi hình ảnh về những cảnh đẹp ở Luân Đôn về cho mọi người, những nơi anh đã đi qua, để những người thân yêu yên tâm rằng anh luôn ổn nơi xứ sở sương mù. Chỉ có khi màn đêm buông xuống, nhiều lúc anh đã đối mặt với nỗi cô đơn, thèm khát bữa cơm gia đình, thèm trêu đùa với Đan Nhi hay hai anh em nhà chú Phong. Những lúc rảnh rỗi, anh vẫn đi bộ tгêภ cây cầu Tower, ghé vào phía trong cầu xem Triển lãm Cầu Tháp. Nơi đây ʇ⚡︎ựa một phòng triển làm di động giới thiệu về lịch sử và quá trình xây dựng Cầu Tháp thông qua các màn hình tương tác, video và tranh ảnh. Cả con đường đi bộ và hai tháp đều là khu vực trưng bày, khiến mỗi lần đến đây đều khiến người ta có cảm giác đang lạc vào một thế giới khác. Thiên Vĩ đã từng đứng cả giờ thích thú quan sát phòng máy công cụ của Victoria – nơi lưu giữ động cơ hơi nước chạy bằng than mà trước đây từng được sử dụng để cấp nguồn cho cầu. Anh còn tò mò tìm hiểu về chiếc cầu thang máy ảo minh họa nguyên lý hoạt động, cơ chế nâng cầu. Có lẽ dòng ɱ.á.-ύ khám phá của người bố vẫn luôn chảy trong người anh. Vì thế, một trong những lí do Vĩ chọn Vương quốc Anh và học một cách bài bản ở đây cũng để thỏa mãn đam mê khám phá và đem những ϮιпҺ hoa nhân loại về phụ vụ cho nền ý học nước nhà. Các giáo sư ở Anh cũng đã quen với những thế hệ sinh viên Việt Nam có tư tưởng đẹp đẽ ấy.
Tối hôm đó, sau những giây phút cấp cứu căng thẳng mà không giữ được sự sống cho Ьệпh nhân, Thiên Vĩ lại đến đây. Đang thơ thẩn nhìn ngắm khung cảnh, tầm mắt anh vô tình thấy một thân ảnh. Cô gáι này rất giống người Việt Nam bởi mái tóc đen xõa ngang lưng, da trắng, khuôn mặt trái xoan khả ái. Thiên Vĩ sẽ chẳng lưu tâm nếu như không thấy cô ấy khóc nức nở giữa chốn đông người. Cô gáι ăn mặc rất giản dị với một khuôn mặt đẫm nước mắt. Rồi cô ấy nhìn lên bầu trời Luân Đôn một cách tuyệt vọng. Ánh mắt sau đó lại dời xuống dòng sông Thames đang lặng lẽ chảy khiến Vĩ nghĩ rằng cô gáι có ý định nhảy cầu. Anh từng đọc nhiều vụ ʇ⚡︎ự vẫn của học sinh, sinh viên do áp lực học tập và cuộc sống xa nhà. Vì thế, anh vội tiến lại và chào cô ấy bằng tiếng Anh:

– Hello! ( xin chào)
Cô gáι giật mình quay sang nhìn Thiên Vĩ, cô lau vội những giọt nước mắt đang thi nhau tuôn rơi rồi gật đầu chào lại anh. Nhưng cô không thể cất nổi thành lời bởi những tiếng nức nở kéo đến. Vĩ loay hoay không biết phải làm gì cả. Trước giờ anh chỉ thấy Đan Nhi hay Tú Vi khóc nhè , chỉ cần dỗ dành mấy câu hay đưa kẹo mút rồi đặt vào xe chở đi chơi là xong. Giờ đứng trước một cô gáι khá xinh đẹp nhưng xa lạ đang run rẩy, anh thật sự bối rối. Chợ nhớ chiếc khăn hay đem theo trong túi áo, anh vội rút ra và chìa trước mặt cô gáι. Người con gáι rất ʇ⚡︎ự nhiên cầm lấy và lau nước mắt tгêภ mặt. Thiên Vĩ tò mò:
– Where are you from?( Bạn từ đâu tới?)
Cô gáι có vẻ đã bình tĩnh hơn:
– I’m from Viet Nam!( Tôi đến từ Việt Nam)

Thiên Vĩ gật đầu:
– Vậy chúng ta nói tiếng Việt nhé. Vì lúc nãy tôi không rõ bạn đến từ Việt Nam hay Trung Quốc.
Cô gáι kia cúi đầu:
– Vâng, cảm ơn anh. Anh học trường nào vậy ạ?
Thiên Vĩ nhìn dòng sông Thames và nói:
– Tôi học Y ở Đại học Oxford, vừa xong năm thứ tư. Còn bạn?
Cô gáι hít một hơi như để nuốt hết những nức nở ban nãy rồi nói:
– Vậy là xưng em đúng rồi. Em học Kinh tế năm thứ hai ạ!
Thiên Vĩ không biết nói gì nữa, vì trước người lạ anh thường im lặng. Cho nên Vĩ không dám hỏi vì sao cô gáι đó khóc nức nở như thế. Bất chợt, cô gáι lên tiếng:
– Em tên là Trang ạ!

Vĩ mỉm cười và chìa tay làm quen:
– Anh là Thiên Vĩ!
Trang nắm chặt chiếc khăn trong tay:
– Chiếc khăn thêu đẹp quá, lại thơm nữa, nhưng ngấm nước mắt mất rồi. Để em về giặt rồi ngày mai trả lại anh nhé!
Thiên Vĩ xua tay:
– Không cần đâu, để anh giặt cho. Em biết anh ở đâu mà trả chứ?
Trang nở nụ cười gượng gạo:
– Dạ, thì em sẽ đến trường của anh để hỏi ạ. Chiếc khăn này chắc quan trọng với anh lắm nên anh mới luôn đem theo sẵn như vậy. Em nghĩ thế.
Thiên Vĩ thấy cô gáι khá ϮιпҺ ý khi nhận ra điều đó. Anh cũng yên tâm hơn khi thấy cô gáι nói chuyện nhiều hơn với mình, ít ra thì cô ấy không khóc nữa.
Chiếc khăn tay ấy dĩ nhiên là quan trọng rồi vì nó là vật kỉ niệm của cô em kết nghĩa Tú Vi khi anh nói sẽ đi du học ở Anh cách đây bốn năm. Cô bé lúc ấy mới học lớp bảy và được cô Nguyệt Cát dạy thêu tranh. Lúc anh nói sẽ sang xứ sở sương mù này, cô bé đã khóc nức nở khiến anh phải dỗ dành mãi. Anh đã dùng chiếc khăn tay mới mua, chính là chiếc khăn này để lau nước mắt cho cô bé. Nào ngờ một lát sau, Vi bảo:
– Anh cho em chiếc khăn này nhé!
Thiên Vĩ gật đầu:
– Ừ. Nhưng không được dùng để lau nước mắt, chỉ để làm kỉ niệm thôi!
Tú Vi gật đầu. Thế rồi, mấy ngày sau, trước ngày bay sang Anh, Thiên Vĩ đã nhận được một bưu phẩm được gửi tới từ thành phố C. Chiếc khăn ấy đã được Tú Vi giặt thơm tho sạch sẽ và thêu hình một chiếc kẹo mút có màu dâu tây cùng dòng chữ ” TẶNG ANH VĨ” được thêu rất khéo. Có lẽ cô bé đã mất rất nhiều thời gian cho món quà này. Anh đã giữ nó suốt bốn năm đại học ở Anh. Vì thế, với anh, đây là một kỉ vật không thể tách rời. Giờ nghe Trang hỏi, Vĩ gật đầu:
– Đúng rồi, đây là quà của cô em gáι kết nghĩa tặng anh lúc chuẩn bị sang đây du học!
Trang cười, âm thanh đã trong hơn:
– Dạ, thế anh cứ để em giặt . Ngày mai nếu anh ra đây, em sẽ gửi lại anh. Nếu anh không tới đây được thì em sẽ tới trường nhé! À, hay anh cho em facebook của anh đi, mai em sẽ nhắn tin!

Thiên Vĩ gật đầu và trao đổi facebook với Trang. Bởi kì thực anh không thể ngăn cái ý định của cô muốn giặt chiếc khăn trước khi trả lại. Vả lại, nếu ngày mai gặp lại nghĩa là cô ấy đã từ bỏ dần nỗi đau ban nãy, không nghĩ dại dột nữa.
Và quả thật, sẩm tối hôm sau, Vĩ nhận được tin nhắn của Trang rằng cô muốn trả lại chiếc khăn. Anh đồng ý đến gặp Trang để nhận khăn và tromg thâm tâm, anh nghĩ rằng chắc sau lần đó sẽ không gặp lại cô ấy nữa.
Địa điểm vẫn là cây cầu Tower. Hai người trò chuyện qua lại về ngành học, về trường lớp, về bạn bè và cả nỗi nhớ nhà nữa. Hình như Trang không có nhiều bạn, nhất là người Việt nên cô ấy rất vui khi gặp Thiên Vĩ, trò chuyện không mệt mỏi. Cô có vẻ là người dễ gần. Những câu chuyện giúp anh hiểu cô là người sống nội tâm, một người dễ ҳúc ᵭộпg và dễ tổn thương. Cô nói không thích lối sống một số bạn sinh viên nước ngoài vì họ quá suồng sã. Trang sống khá khép kín, không giao lưu quá rộng. Một ngày cô chỉ đi học, đến thư viện rồi về kí túc xá. Thỉnh thoảng cô đi dạo cùng cùng một bạn sinh viên Việt Nam cùng phòng nhưng bạn đó hiện đang về Việt Nam thăm nhà.
Thiên Vĩ chỉ lặng lẽ lắng nghe, thi thoảng thêm vào một vài câu tán đồng quan điểm của Trang. Anh cảm nhận Trang rất ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ, anh thấm được những dòng tâm sự của cô. Khi nghe Trang nhắc đến người bạn đang về phép, Vĩ trêu cô:
– Em đừng nói là nhớ bạn ấy đến mức hôm qua lên đây đứng khóc nha?
Ánh mắt của Trang thoáng trầm buồn. Cô nhìn ra xa, nước sông Thames về đêm lấp lánh như dát vàng dát bạc, giọng của cô bay trong tiếng gió:
– Không ạ! Hôm qua em định ʇ⚡︎ự vẫn!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất