Tác giả : An Yên
Vì Khải Minh đã mất nên việc li hôn của Lệ Thủy khá đơn giản. Cô đã hoàn toàn ʇ⚡︎ự do. Lệ Thủy quay trở về với gia đình. Mọi chuyện diễn ra khá nhanh khiến cô cứ ngỡ mình đang mơ. Tối đến, hít hà mùi hương tгêภ tóc con rất chân thật, cô mới nhận ra mình đã thoát khỏi cái đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 ấy, thoát khỏi kẻ ác nhân giả mặt từ bi ấy.
Nghỉ ngơi một thời gian cho ổn định ϮιпҺ thần, cũng vừa lúc Triệu Đạt tốt nghiệp Đại học, Lệ Thủy cùng với em trai đã mở rộng xưởng mộc của gia đình và thành lập công ty nội thất Viễn An. Bố cô lui về dưỡng già, điền viên bên người vợ hiền cùng các cháu. Xưởng mộc nhà cô vốn có uy tín lâu năm nên nay công ty vẫn đều đặn các đơn hàng. Lệ Thủy lại có ý tưởng mở thêm mảng mây tre đan xuất khẩu để giới thiệu sản phẩm Việt Nam ra thị trường thế giới. Ý tưởng ấy được cả gia đình cô ủng hộ nên công ty này đã giải quyết được vấn đề việc làm cho rất nhiều chị em trong vùng. Lệ Thủy trở thành mẫu phụ nữ được mọi người ngợi ca- dịu dàng, đảm đang và năng động.
Sau một thời gian, công ty đã bước vào giai đoạn ổn định và đang tгêภ đà phát triển, Lệ Thủy tạm giao mọi việc cho Triệu Đạt và cùng hai con nhỏ đi du lịch. Đây là dịp hè nên hai bé có thời gian hơn. Gia đình cũng muốn cô nghỉ ngơi sau bao nhiêu ngày tháng vất vả lo cho công ty nên hoàn toàn ủng hộ quyết định của cô. Trước đây, cô đã từng ao ước được đến Pháp, Ý, Tây Ban Nha…nhưng rồi bao biến cố xảy ra , người đàn ông năm ấy ngồi nghe cô mong ước cũng không còn ở bên cô nữa. Nhưng Lệ Thủy vẫn muốn thực hiẹn ước mơ ấy dù bước đường cô đang đi không có bóng dáng Minh Hoàng.
Lệ Thủy có một cô bạn học thời phổ thông hiện đang học tiến sĩ ở Pháp. Mùa hè này, cô ấy về Việt Nam thăm gia đình nên đã nhường laib căn nhà nhỏ ở ngoại ô Pa- ri cho ba mẹ con Lệ Thủy ở trong những nfayf du lịch tгêภ đất Pháp. Cũng may, vì tháng sáu là mùa hè ở Pháp, cũng là mùa du lịch cao điểm nên rất khó thuê khách sạn tốt.
Nước Pháp đón ba mẹ con cô vào một buổi chiều tháng sáu ấm áp, trong lành. Mùa hè ở Pháp khoing quá gay gắt như ở Việt Nam, không giá rét như mùa đông nên du khách đến tham quan rất đông. Nếu đi vào mùa xuân hay mùa thu sẽ mát mẻ hơn nhưng lại trùng vào thời gian học của hai con nên Lệ Thủy quyết định đu vào mùa cao điểm. Cô bạn đón ba mẹ con Lệ Thủy về nhà, hướng dẫn cho cô các tuyến xe đi tới những địa điểm du lịch và nhờ một số hàng xóm xung quanh cũng là du học sinh Việt Nam ở lại Pháp giúp đỡ mẹ con cô. Căn nhà đó rất xinh xắn, ấm áp với hai phòng ngủ, một gian bếp và một phòng tiếp khách. Tối hôm ấy, Lệ Thủy và hai con thực sự có một giấc ngủ ngon tгêภ xứ người.
Thực ra , trước khi sang đây, Lệ Thủy cũng đã tìm hiểu rất kĩ về các tuyến đường, các điểm du lịch ở Pháp. Sáng hôm sau, cô bạn của Lệ Thủy lên đường về Việt Nam, đến buổi chiều, theo sự hướng dẫn từ trước, Lệ Thủy cùng hai con đến tháp Eiffel – cũng là địa điểm đầu tiên cô muốn đặt chân đến trong chuỗi hành trình này. Đã xem công trình này qua tranh ảnh, báo đài nhưng quả thật, cô sững sờ khi trực tiếp chiêm ngưỡng công trình kiến trúc bằng thép cao ba trăm hai mươi tư mét của kĩ sư Gustave Eiffel xây dựng từ năm 1889 trong công viên
Champ-de-Mars, cạnh con sông Seine hiền hòa. Ba mẹ con ngỡ ngàng trước biểu tượng của nước Pháp, của nơi được mệnh danh là ” kinh đô ánh sáng”. Khang Viễn xuýt xoa:
– Đẹp quá! Mẹ Lệ Thủy chụp ảnh cho hai anh em con đi!
Cô chụp ảnh cho hai con rồi cùng ʇ⚡︎ự sướиɠ với cả hai bé. Nụ cười hạnh phúc đã trở lại. Với cô, nhìn hai con vui chơi, cùng ăn kem, đi dạo cùng các con – vậy là quá đủ rồi. Nụ cười trẻ thơ ấy khiến lòng cô ấm áp vô cùng:
– Hai con đi chơi có vui không nào?
Cả hai đồng thanh:
– Dạ có ạ!
Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng cô:
– Có thêm người thì vui hơn Khang Viễn nhỉ?
Cô quay lại và ngạc nhiên- Minh Hoàng đang đứng trước mặt cii với quần bò, áo vest màu đỏ đô cùng sơ mi trắng bên trong, hai tay đút túi quần và mắt đang nhìn Khang Viễn. Cu cậu ngay lập tức chạy nhào vào lòng anh:
– Chú Minh Hoàng!
Anh nhìn thằng bé trìu mến:
– Khang Viễn vẫn nhớ tên chú sao?
Cu cậu cười toe toét:
– Tất nhiên rồi, chú cũng nhớ tên Khang Viễn mà. Chú đẹp trai lại có siêu xe nữa, cháu quên sao được!
Minh Hoàng tỏ vẻ buồn buồn:
– Vậy ra cháu nhớ chú chỉ vì siêu xe sao?
Khang Viễn lắc đầu:
– Dạ không ạ, còn vì một lí di đặc biệt nữa!
Minh Hoàng ngạc nhiên:
– Là gì vậy?
Khang Viễn cười:
– Vì chú đã nắm tay mẹ cháu khi mẹ Lệ Thủy suýt ngã, chú quên rồi sao?
Minh Hoàng liếc nhìn cô lúc này đang không hiểu chuyện gì diễn ra . Sáu năm nay, đã bao lần cô mơ tới cảnh gặp anh, nhưng cô không ngờ lại gặp anh tгêภ đất nước xinh đẹp này và vào lúc này- khi cô đã quyết định rũ bỏ tất cả chỉ để sống cùng các con. Lời của Khang Viễn khiến tιм cô ᵭ.ậ..℘ thình thịch, những nhịp rung yêu đương không rõ lại vang lên. Lần ấy, Minh Hoàng đã cầm tay cô và nói dối Khang Viễn là cô suýt ngã. Không ngờ mất năm trôi qua rồi thằng bé vẫn không quên. Tiếng Minh Hoàng lại cất lên:
– Ồ, Khang Viễn nhớ giỏi ghê!
Khang Viễn bĩu môi:
– Tất nhiên rồi, Khang Viễn mà, người nào tốt Khang Viễn đều nhớ, không như…
Cậu bé bỏ lửng câu nói, liếc nhìn mẹ. Minh Hoàng lại hỏi:
– Như ai vậy con?
Khang Viễn quả quyết:
– Mẹ Lệ Thủy dạy không nên nhắc đến những chuyện buồn..
Minh Hoàng lúc này liếc nhìn An An đang nấp sau lưng mẹ:
– An An, lại đây với chú!
An An nhẹ giọng:
– Chú biết con sao?
Khang Viễn nhanh nhảu:
– An An, em đừng sợ, chú Minh Hoàng là người cực tốt nhé. Chú ấy có một siêu xe thể thao siêu đẹp cơ, hồi nhỏ anh đã được ngồi vào đó nhé. Tât nhiên là chú ấy biết em rồi vì cái gì chú ấy cũng biết tuốt. À, hồi em mới sinh, chú ấy đã bế em đấy!
An An cười toe nhào vào lòng Minh Hoàng. Cái gì thế này? Hai đứa bé này cách đây mười phút còn quấn lấy cô mà ôm hôn, bảo yêu mẹ nhất vì dẫn chúng đi chơi, sao giờ trở mặt nhanh vậy? Chúng có phải con ruột cô không đây? Lần thứ hai, Lệ Thủy khằng định- Minh Hoàng có biệt tài chinh phục trẻ con. Khang Viên có thể từng gặp và đi chơi cùng anh nhưng An An ngoại trừ được anh bế khi mới sinh ra thì đã gặp anh bao giờ đâu? Sao chúng thấy anh là tíu tít ngay thế nhỉ?
Minh Hoàng kéo An An và Khang Viễn lại mua một đống đồ chơi rồi để hai anh em chơi với nhau. Anh cùng Lệ Thủy lại ngồi tгêภ ghế trong công viên. Anh lên tiếng trước:
– Mấy năm không gặp, em sống tốt chứ?
Tốt hay không đây? Cô đã rơi vào một đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 trần gian và may mắn được giải thoát ư? Nhưng trước mặt anh, cô biết trả lời sao đây? Lệ Thủy hít một hơi thật sâu và trả lời:
– Tôi sống rất tốt, rất hạnh phúc. Ang sang đât công tác ư? Kiến Văn không đi cùng anh sao?
Minh Hoàng thở dài:
– Ái Chi không nói gì với em sao? Họ sắp cưới nhau, Kiến Văn bận chuẩn bị đám cưới. Ái Chi có bầu bốn tháng rồi. Mà công nhận, cô ấy đúng là bạn thân của em, bướng bỉnh ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Có bầu mà cứ nằng nặc đòi chọc ối xét nghiệm ADN để chứng minh là con của Kiến Văn mới chịu cưới, làm Kiến Văn tóa mồ hôi hột.
Lệ Thủy buột miệng:
– Ừ, nó rút kinh nghiệm từ tôi mà, vậy cho an tâm.
Minh Hoàng nhìn coi:
– Em sống hạnh phúc, vậy chồng em đâu, sao không đi cùng?
Cô giật mình, vội che đi bàn tay trái không còn đeo nhẫn cưới, cố nói lưu loát:
– À, anh ấy bận công việc. Hai đứa nhỏ nghỉ hè nên tôi đưa chúng đi chơi!
Minh Hoàng bật cười:
– Anh nghĩ nếu anh chàng ấy may mắn được lên Thiên Đàng chắc giờ này đang bị anh bạn Tuấn Khang ᵭάпҺ gãy giò vì cái Ϯộι ςư-ớ.ק em khỏi anh mà không bảo vệ được em!
Lêh Thủy ngạc nhiên:
– Sao anh biết Khải Minh đã ૮.ɦ.ế.ƭ?
Minh Hoàng nhìn cô rất lâu rồi nói:
– Vì anh đã nói sẽ luôn dõi theo em. Nhưng có những chuyện anh can thiệp kịp, có việc thì không.
Lệ Thủy không nghĩ anh biết nhiều về cuộc sống của cô như vậy. Ngày trước, anh nói sẽ dõi tgeo cô nhưng cô không nghĩ anh vẫn đứng phía sau cô đến tận hôm nay. Lệ Thủy gật đầu:
– Cảm ơn anh, chuyện của Minh Tuấn, là anh giúp đỡ tôi…
Minh Hoàng im lặng một lát rồi mới nói
– Là anh ʇ⚡︎ự nguyện. Nhưng phải công nhận gã chồng của em kém thật. Không đem lại hạnh phúc cho em đã đành lại còn khiến em quên cả cách ᵭάпҺ vần chữ ” EM” mà anh đã vất vả dạy.
Lệ Thủy suýt bật cười. Minh Hoàng vẫn vậy, chín chắn và hài hước, luôn là bờ vai mơ ước cho bao cô gáι muốn ʇ⚡︎ựa vào, trong đó có cô. Chỉ tiếc, anh đã có vợ. Lệ Thủy rụt rè hỏi:
– Chị Diệp Lan có khỏe không ạ?
Minh Hoàng gật đầu:
– Cô ấy rất khỏe và rất hạnh phúc!
Vậy là họ đã hạnh phúc bên nhau. Trái tιм Lệ Thủy chợt thắt lại. Vẫn biết sẽ có ngày anh cảm động trước tình yêu của Diệp Lan bởi một người đàn ông như Minh Hoàng, ai mà không yêu cơ chứ? Biết vậy mà sao lòng cô lại đau như thế này? Nước mắt đã quanh viền mi nhưng cô vẫn cố nặn ra một nụ cười:
– Chúc mừng hai người! Anh chị rất xứng đôi!
Minh Hoàng ngạc nhiên:
– Chúc mừng sao mắt đỏ hoe thế kia?
Lệ Thủy vội dụi mắt:
– À, vì bụi bay vào mắt tôi!
Minh Hoàng ghé sát mặt cô:
– Đâu, đưa anh thổi cho!
Lệ Thủy né tránh đi, vội nói:
– Không cần, nước mắt chảy ra là trôi đi thôi!
Nói rồi, hai dòng nước mắt không kìm được lăn dài tгêภ má cô. Minh Hoàng vội lau đi:
– Sao trông chả giống bụi bẩn gì cả, giống khóc nhè hơn.
Lệ Thủy gắt lên:
– Mặc kệ tôi! Anh lo về với Diệp Lan của anh đi, lau nước mắt cho tôi làm gì?
Minh Hoàng nhìn cô khó hiểu. Còn cô thì giật mình nhận ra mình đã giận dỗi vô cớ. Họ hạnh phúc thì liên quan gì đến cô mà lại khóc rồi giận như dở hơi thế này? Cô cúi mặt, tay liên tục lau nước mắt:
– Tôi xin lỗi đã lớn tiếng với anh!
Minh Hoàng bật cười:
– Không sao, anh quen kiểu giận dỗi của em rồi. Tiếc là lời chúc mừng ban nãy của em, anh không dám nhận vì Diệp Lan có hạnh phúc với anh đâu!
Lệ Thủy tròn mắt ngạc nhiên:
– Là sao? Chị ấy chả phải là vợ của anh sao?
Minh Hoàng cười:
– Đó là trước kia. Sau khi mãn tang bố anh, cô ấy và anh đã giải thích cho gia đình hai bên hiểu rồi li hôn. Giờ cô ấy đang rất hạnh phúc với chồng.
Gì thế này, họ li hôn rồi ư? Vậy mà nãy giờ…xấu hổ quá đi. Lệ Thủy vội lảng tránh, đưa mắt nhìn hai con rồi giục:
– Khang Viễn, An An , chúng ta về khỏi tối nào!
Hai anh em ngoan ngoãn chạy lại. Khang Viễn nhìn Minh Hoàng thắc mắc:
– Chú Minh Hoàng, chú có đưa siêu xe sang Pháp không ạ? Chú chở mẹ Lệ Thủy và chúng cháu về đi ạ!
Lệ Thủy ngăn con:
– Khang Viễn, để chú đi làm việc, chú có phải đi chơi đâu con. Chúng ta ra chờ xe buýt nào!
Minh Hoàng ôm chặt Khang Viễn, thơm vào má thằng bé và nói:
– Chú rảnh mà. Chú chở mẹ và hai con về nhé!
Khang Viễn reo lên:
– Thật ạ? Chú đưa cả siêu xe sang đây ạ?
Minh Hoàng cười:
– Không, nó chỉ là xe bình thường thôi!
Khang Viễn cười toe:
– Kệ, xe thường của chú còn hơn khối lần xe buýt ạ!
Lệ Thủy không biết làm thế nào đành chiều theo ý hai con. Ra khỏi công viên,cô trố mắt trước con xe ” bình thường” của Minh Hoàng. Đó không phải là chiếc Bugatti Chiron nữa mà là Ferrari Pininfarina Sergio đắt hơn cả chiếc kia. Xùy, quả là đại gia xem tiền như rác, vậy mà bảo xe thường. Khang Viễn và An An thích thú reo lên:
– Đẹp quá!
Lệ Thủy đọc địa chỉ cho Minh Hoàng, chiếc xe lao Ꮙ-út đi. Tгêภ xe, chỉ hai đứa trẻ và Minh Hoàng tíu tít, còn Lệ Thủy im lặng nhìn cảnh vật hai bên đường . Về đến nhà, Khang Viễn lại mè nheo:
– Chú Minh Hoàng vào xem nhà chúng cháu đi ạ!
Lệ Thủy lại nhắc con:
– Khang Viễn, con làm phiền chú quá rồi đấy!
Khang Viễn tiu nghỉu:
– Dạ…vậy chúng cháu tạm biệt chú!
Minh Hoàng đưa mắt nhìn cô:
– Lệ Thủy, con còn nhỏ, em mắng vậy Ϯộι con!
Lệ Thủy cũng không hiểu sao mình lại mắng con- điều mà trước giờ chưa bao giờ làm. Nhưng thực sự cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào cả. Gặp lại anh, biết anh còn ᵭộc thân, cô vui lắm nhưng lại ʇ⚡︎ự dặn lòng mình không xứng với anh nữa. Nhìn con vui vẻ bên anh, lòng cô lại dấy lên một cảm xúc bình an nhưng giờ đây, Lệ Thủy như chim sợ cành cong, cô không dám nghĩ đến tình yêu nữa. Cô cúi đầu:
– Tôi biết rồi. Cảm ơn anh đã chở mẹ con tôi về. Tối rồi, anh về đi kẻo muộn.
Minh Hoàng gật đầu, vẫy tay chào Khang Viễn và An An rồi quay đi. Bóng lưng anh vẫn cô đơn như thế. Xe anh khuất rồi, Lệ Thủy mới ʇ⚡︎ự hỏi có phải cô đã lại sai rồi không? Khi cơ hội đến, cô không nắm giữ, lỡ anh lại biến mất thì sao? Lòng trống trải vô cùng, nhưng rồi cô ʇ⚡︎ự vả mình, chính cô đã phản bội anh để đi lấy chồng kia mà. Tối hôm ấy, trong giấc ngủ chập chờn, cô chỉ thấy nụ cười phong tình của anh…
Sáng hôm sau, Lệ Thủy dậy sớm nấu súp gà cho ba mẹ con. Hai bé vừa dậy, Lệ Thủy mở cửa định bụng hít thở khí trời sớm mai thì giật mình khi thấy chiếc Ferreri dựng ngay trước cổng. Tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đi lại. Minh Hoàng ngồi ở ghế lái ngả ra sau, mắt lim dim như đang ngủ. Không lẽ ang ở ngoài này cả đêm? Cảm giác xót xa dấy lên, cô gõ cửa xe. Minh Hoàng hạ kính xuống, dụi mắt nhìn cô:
– Em dậy rồi sao? Anh ngủ quên mất!
Lệ Thủy còn chưa kịp hỏi thì điện thoại Minh Hoàng vang lên cuộc gọi video. Là Kiến Văn, Minh Hoàng chưa kịp nói gì thì anh bạn đã oang oang:
– Minh Hoàng, mày ở đâu đấy, sao ngồi trong xe mệt mỏi thế kia? Mày có biết tao vừa lo việc tập đoàn vừa lo đám cưới, Ái Chi nghén không ăn được gì mà mày lại biến mất tiêu. Mày vừa ra viện đấy nhé. Mấy lần xuất huyết dạ dày vì ɾượu rồi chưa chừa sao? Lệ Thủy không quay lại thì mày chấp nhận đi, làm gì mà cứ đày đọa bản thân thế.
Minh Hoàng bị xuất huyết dạ dày vì cô sao? Lệ Thủy thấy tιм mình như có ai đó Ϧóþ nghẹt, đau lắm. Cái người này , sao lại ʇ⚡︎ự hành mình như thế chứ? Kiến Văn không thấy cô nên cứ thao thao bất tuyệt, y như lần đầu gặp cô vậy. Minh Hoàng khẽ cười:
– Mày giống mẹ tao lắm rồi đấy! Hai giờ chiều tao lên máy bay, được chưa?
Rồi anh cúp máy. Lệ Thủy lúc này mới lên tiếng:
– Sao anh lại để cho mình bị xuất huyết dạ dày chứ? Người lớn mà như trẻ con, phải lo cho sức khỏe chứ?
Minh Hoàng tủm tỉm:
– Em đang lo cho anh sao?
Lệ Thủy đỏ mặt:
– Không thèm, chỉ là vì anh như thế ảnh hưởng đến Kiến Văn và Ái Chi bạn tôi thôi.
Minh Hoàng gật đầu:
– À, thì ra em đang lo cho bạn em. Em yên tâm, tôi vẫn thở thì họ vẫn ổn.
Cô hết nói nổi với anh, liền rụt rè:
– Nếu không chê, mời ang vào ăn súp gà với mẹ con tôi…
Minh Hoàng cười:
– Cảm ơn em. Cái gì em nấu cũng ngon hết!
Lệ Thủy lại thêm một câu:
– Là tôi cảm ơn hôm qua anh chở mẹ con tôi về.
Minh Hoàng gật đầu:
– Ừ, sao cũng được. Ở bên em là được!
Lệ Thủy thắc mắc:
– Anh không sợ ở bên tôi sẽ có kết cục như những người đàn ông kia ư? Chắc số tôi sát đàn ông.
Minh Hoàng lắc đầu:
– Không! Tuấn Khang hiền lành nên bị hại nhưng anh ấy rất yên tâm vì biết sẽ có anh che chở em. Còn hai gã kia đáng ૮.ɦ.ế.ƭ vì biết không thể nào thay thế anh bên cạnh em. Tóm lại, đời này và cả kiếp sau, sứ mệnh của anh là ở bên em, còn nhiệm vụ của em là yêu anh, vậy thôi!
Lệ Thủy đỏ mặt, tránh cái nhìn của anh:
-Linh ϮιпҺ!
Thấy Minh Hoàng đến, Khang Viễn và An An lại tíu tít. Bốn người ngồi ăn súp gà vui vẻ. Không khí này khiến Lệ Thủy lại khát khao một mái ấm, khao khát yêu đương như trỗi dậy khiến trái tιм cô rạo rực. Nhưng nghĩ tới việc chiều nay Minh Hoàng về Việt Nam, lòng cô lại bứt rứt khó chịu.
Ăn xong, cô dọn dẹp còn Minh Hoàng chơi lego với hai bé. Hạnh phúc giản dị này cô ao ước từ lâu, sao Lệ Thủy lại khoing dám mở miệng nói anh ở lại. Dù biết anh còn công việc nhưng liệu về Việt Nam, cô có còn cơ hội? Mười một giờ trưa, họ lại cùng ăn trưa, Khang Viễn xị mặt khi Minh Hoàng nói sẽ chiều sẽ về Việt Nam:
– Vậy sao? Không biết bao giờ chú cháu mình mới gặp nhau nhỉ?
Cái thằng này, nó có phải con của cô không vậy? Minh Hoàng đưa một chiếc card visit và nói:
– Đây là số điện thoại của chú, khi nào các con cần , chỉ cần alo, chú sẽ có mặt ngay.
Khang Viễn cầm chiếc card như một vật quý vậy. Đến giờ phút này, Lệ Thủy lấy hết can đảm, hít một hơi thật sâu và nói:
– Minh Hoàng…anh…có thể…. đổi vé máy bay không?
Cô cảm nhận có nắng ấm trong mắt anh, Minh Hoàng cong khóe môi:
– Tất nhiên rồi, bao lâu cũng được.
Lệ Thủy thở phào nhưng vẫn rụt rè:
– Còn tập đoàn….
Anh bật cười:
– Kiến Văn nói vậy chứ nó lo được tất mà. Khang Viễn, chiều chúng ta lại đi chơi nhé!
Hai bé reo vang. Lệ Thủy rất vui, cô nghĩ đây là quyết định đúng đắn của mình. Chiều hôm đó, họ cùng đi chơi rất nhiều nơi, cùng sống lại những giây phút hẹn hò yêu đương. Tối đến, sợ anh ngủ ngoài xe nên Lệ Thủy nói Minh Hoàng ngủ phòng bên cạnh. Hai bé quấn mãi mới chịu cho anh đi nghỉ. Lệ Thủy cho con ngủ xong mà cứ bứt rứt khó chịu không tài nào ngủ nổi nên cứ xoay ngang xoay dọc . Bỗng cửa phòng cô từ từ mở ra, Minh Hoàng hình như mới tắm xong, người còn thơm mùi sữa tắm. Anh không nói không rằng , nhấc bổng cô lên, bế sang phòng bên cạnh. Lệ Thủy chỉ kịp nói:
– Minh Hoàng, anh làm gì vậy?
Anh vẫn im lặng, đặt cô ℓêп gιườпg rồi nằm xuống bên cạnh:
– Anh không ngủ được và anh biết em cũng vậy. Sang đây, anh ôm em ngủ.
Lệ Thủy khẽ đẩy anh:
– Không, tôi…
Minh Hoàng cười:
– Hay để anh hướng dẫn em cách ᵭάпҺ vần nhé!
Dứt lời, anh phủ môi mình lên môi cô, ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ rồi tách nhẹ cάпh môi Lệ Thủy. Cả người cô run lên, mùi hưoeng quen thuộc của ς.-ơ τ.ɧ.ể anh khiến cô thấy mình đúng là đồ ăn hại. Cô cứ bị môi lưỡi của anh cuốn đi trong ζ./ê ๔.ạ.เ mà khoing thể phản kháng nổi. Minh Hoàng cuốn lưỡi cô đi, cái cảm giác của hơi ɾượu mạnh xộc vào cuống họng khiến Lệ Thủy đ.ê ๓.ê, chỉ biết ôm lấy cổ anh mà đáp trả. Minh Hoàng giọng khàn khàn:
– Anh nhớ em sắp phát điên rồi. Em còn nhớ cách ᵭάпҺ vần không?
Lệ Thủy mạnh bạo kéo đầu anh xuống mà hôn. Cả hai hôn nhau đến quay cuồng trời đất. Rồi anh hoin lên mắt cô, vành tai cô và trượt xuống xương quai xanh. Cảm giác anh nhìn vào ς.-ơ τ.ɧ.ể mình, anh ѵυốŧ ѵε thân thể, anh mút mát, xoa nắn hai gò bồng đào khiến Lệ Thủy căng cứng. Cô гêภ rỉ những tiếng không rõ. Minh Hoàng cẩn trọng chu du , đặt những dấu hôn đỏ thắm lên ς.-ơ τ.ɧ.ể cô. Anh vẫn vậy, nâng niu và yêu chiều ς.-ơ τ.ɧ.ể cô. Đến khi Minh Hoàng đặt môi mình lên khu rừng ẩm ướt, Lệ Thủy khẽ kêu lên:
– Minh Hoàng, chỗ đó….em đã…..
Coi muốn nhắc cho anh nhớ rằng cô đã làm việc không xứng với tình yêu của anh. Vậy mà Minh Hoàng lại cười rất tươi:
– Đấy, biết cách ᵭάпҺ vần rồi đấy. Tiếp tục thôi!
Anh dùng lưỡi thăm dò ۷ùŋɠ ɬąɱ ɠıáƈ ẩm ướt khiến cô như bị rơi xuống hố vực sâu. Cô túm chặt lấy ga giường, cong người lên:
– Minh Hoàng….cho em đi….
Vậy mà không nhé, anh vẫn ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ khắp người cô, lấy tay trêu ghẹo, ấn vào rồi thả ra khiến Lệ Thủy phát điên:
– Xin…anh…đấy….
Minh Hoàng cong khóe môi rồi ấn mạnh hông vào. Mắt cô như dại đi. Cô kéo người anh sát hơn, tay bấu chặt lưng anh mà hòa quyện. Cảm giác yêu đương đích thực là đây, cảm giác dập dềnh cùng người mình yêu là đây, sự hòa quyện thể ҳάc và tâm hồn, da ϮhịϮ và trái tιм là đây. Minh Hoàng, đời này kiếp này, Lệ Thủy sẽ là của anh mãi. Bóng lưng anh nhấp nhô tгêภ tường, vật đàn ông đâm mạnh vào ς.-ơ τ.ɧ.ể cô khiến Lệ Thủy như người ૮.ɦ.ế.ƭ đuối vớ được cọc, miệng không ngừng гêภ rỉ. Minh Hoàng ra vào không ngớt, anh đang ở tгêภ người cô, đang ở trong cô, chân thực và đầy yêu thương. Sáu năm rồi, tình yêu của cô và anh đã trải đủ chông gai rồi. Giờ là lúc họ thuộc về nhau, mãi mãi. Đêm hôm ấy, Pa – ri đã ngủ say, chỉ có trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, có hai ς.-ơ τ.ɧ.ể t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ suốt đêm để bù đắp cho nhau những đau thương mất mát, để sống trong tình yêu và tì-ภ-.ђ ๔.-ụ.ς…Đến tận gần sáng, Minh Hoàng gầm lên một tiếng, phóng dòng nước ấm vào trong cô, nhẹ nhàng nằm xuống ôm cô:
– Nhịn đói sáu năm, giờ mới được bữa no!
Cái con người này, bao giờ cũng vô sỉ và đáng yêu như thế!