Ba lần lỡ nhịp – Chương 45

Vũ Linh 306

Tác giả : An Yên

Lệ Thủy điếng người. Hai tay cô run rẩy bám vào thành ghế. Nhưng một giây sau, cô cười nhẹ:

– Chị, có phải chị nhầm lẫn không? Chị nhầm Minh Hoàng nào đó không?

Người phụ nữ ấy giữ vẻ bình thản:

– Cái tên Minh Hoàng có thể nhiều, nhưng Hoàng ” gỗ” thì chắc là chỉ có chồng chị.

Lúc này, Lệ Thủγ tάi mét mặt. Minh Hoàng đã có vợ ư? Vậy ra, những tháng ngày qua, cô đã trở thành con giáp thứ mười ba phá hoại hạnh phúc gia đình họ sao? Không lẽ cô bị lừa? Đến giờ phút này cô vẫn không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. Minh Hoàng đã dựng lên một màn kịch hoàn hảo như vậy sao? Lệ Thủy run rẩy, cô chờ đợi một màn ᵭάпҺ ghen, một màn cào xé, cắt tóc, xát ớt như tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ vẫn đưa tin. Nhưng người phụ nữ ấy vẫn đứng yên như thế. Hay là cô ta thuộc giới thượng lưu sẽ có kiểu ᵭάпҺ ghen văn minh hơn? Có ai đứng trước nhân tình của chồng mà không điên lên đâu chứ! Ngay cả Lệ Thủy, cô cũng sẽ phát điên khi Minh Hoàng có người khác. Nhưng đây lại là vợ anh ấy, ngoài đau đớn như ai đó đục khoét trái tιм của cô ra, thì cô còn làm được việc gì đâu? Cứ nghĩ đến cảnh họ ôm hôn nhau, ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ với nhau trong một căn phòng sang trọng, Lệ Thủy không thể thở nổi. Lệ Thủy bất giác đưa tay ôm bụng, đúng rồi, cô phải bảo vệ đứa bé, nó là con cô, chỉ của mình cô thôi. Giờ điều quan trọng là cô không muốn mất đứa bé. Trong lúc Lệ Thủy nhắm mắt chờ đợi cô ấy ra tay thì người phụ nữ ấy lên tiếng:

– Lệ Thủy, cô đừng sợ, tôi sẽ không làm bất kì điều gì ảnh hưởng đến cô và đứa bé. Tôi đến đây chỉ muốn nói chuyện với cô, muốn giúp đỡ cô mang thai và sinh đẻ bình an thôi.

Lần này Lệ Thủy lại ngạc nhiên. Chị ta muốn giúp cô, giúp tình nhân của chồng sao? :

– Tại sao chị lại muốn giúp tôi? Chị phải ċăm hận tôi mới đúng chứ?

Chị ta lắc đầu:

– Cô ngồi xuống đi, có bầu đứng sẽ mỏi chân đấy!

Lệ Thủy vẫn đứng ngây ngốc như thế. Cô chưa biết phải làm gì tiếp theo thì cửa phòng bật mở, Minh Hoàng chạy ào vào:

– Diệp Lan, sao em lại đến đây? Em đã làm gì cô ấy?

À, hóa ra vợ anh tên là Diệp Lan, cái tên rất đẹp. Lúc này, chị ấy lắc đầu:

– Minh Hoàng, anh đừng hiểu nhầm. Em không làm gì cô ấy cả, em chỉ muốn đến đây giúp cô ấy…

Minh Hoàng vội nói:

– Diệp Lan à, anh đã nói gì với em, em quên sao? Cô ấy không cần em giúp, em đang làm cô ấy sợ đấy!

Lệ Thủy lặng nhìn hai người. Họ rất xứng đôi, đều đẹp đẽ, giàu có chứ không như cô.. Minh Hoàng nhìn sang cô, túm lấy vai cô:

– Lệ Thủy, em đừng sợ, nghe anh nói…

Lúc này Lệ Thủy mới để ý nãy giờ mình đang khóc. Cô gạt tay anh và nghẹn giọng:

– Minh Hoàng, nói cho em biết, đây có phải là vợ anh không?

Minh Hoàng vẫn nhìn cô, ánh mắt đầy những tia phức tạp:

– Lệ Thủy, em đang mang thai, đừng ҳúc ᵭộпg, để anh đưa em về…

Lệ Thủy lắc đầu:

– Em không sao cả. Em hỏi anh một lần nữa, đây có phải là vợ của anh không?
Minh Hoàng vẫn không trả lời cô:
– Lệ Thủy, em bình tĩnh đi!

Cô làm sao có thể bình tĩnh được. Cô lau nước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt đang hằn lên những tia đỏ của anh:
– Em hỏi anh lần cuối, anh chỉ cần trả lời có hoặc không, chị ấy có phải vợ anh không?
Minh Hoàng gật đầu:
– Diệp Lan là vợ anh!

Vậy là đúng rồi, cô là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình họ. Lệ Thủy lúc này mắt ráo hoảnh nhìn anh- người đàn ông cô yêu thương vô cùng:
– Vậy sao anh còn lừa dối tôi?
Minh Hoàng giữ tay cô:
– Không phải. Anh không lừa em. Anh đã từng hỏi em cần tìm hiểu về cuộc sống của anh hay không nhưng em lại không muốn. Sau đó, anh không dám nói vì sợ em rời xa anh. Lệ Thủy, em nghe anh giải thích…

Nhưng cô gạt tay anh ra, lắc đầu:
– Tôi hiểu rồi. Đàn ông các anh chỉ muốn thêm chứ không muốn bớt đi. Nhưng anh tìm nhầm người rồi. Tôi trước đây quyết không 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 thì giờ đây cũng không muốn là người phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Từ nay, tôi và anh chấm dứt.
Rồi cô quay sang Diệp Lan:

– Chị Diệp Lan, tôi xin lỗi chị. Chồng chị quá hoàn hảo tгêภ cả thương trường lẫn trong tình yêu khiến tôi không nhận ra một kẽ hở nào cả. Chị yên tâm, tôi không biết ngoài tôi ra còn bao nhiêu cô gáι bị lừa nhưng tôi hứa với chị chắc chắn tôi sẽ rời xa chồng chị.
Diệp Lan nhìn cô, nhìn rất lâu rồi nói:

– Lệ Thủy, anh ấy là chồng tôi nhưng….chúng tôi không giống những cặp vợ chồng khác…
Lệ Thủy khá bình tĩnh đáp trả:
– Hai người cưới nhau bao lâu rồi?

Diệp Lan cúi đầu:

– Bốn năm rồi.

Cô cười chua xót:

– Vậy chắc chị cũng làm mẹ rồi đúng không?

Diệp Lan vẫn không ngẩng mặt lên, giọng run run:

– Chúng tôi…không thể có con. Tôi… không thể sinh con…

Lệ Thủy sững người. Đó là nỗi đau lớn nhất của người phụ nữ. Nhưng rồi cô chợt hiểu ra rằng , hóa ra vợ anh ta không thể có con nên anh ta cần đứa con, niềm vui khi biết cô mang thai là vì lí do đó. Họ cần đứa bé… Lúc này, cô đau đớn nhìn Minh Hoàng:

– Vậy ra, anh tiếp cận tôi vì đứa bé, vì hai ngưòi cần con đúng không?

Minh Hoàng vẫn giữ tay cô không chịu buông:

– Lệ Thủy, anh xin em. Mọi việc không như em nghĩ đâu.

Lệ Thủy nhìn anh. Người đàn ông này mới sáng nay thôi còn giục cô ăn sáng, còn pha sữa cho cô uống, còn nựng đứa bé trong bụng một cách âu yếm. Giờ đây, trước mắt cô, anh là một kẻ lừa tình:

– Các người hạ màn kịch được rồi đấy! Tôi phải hiểu thế nào cho đúng đây? Anh có vợ nhưng chị ấy không thể sinh con nên tìm người sinh con, chả phải vậy sao? Nhưng tôi không hiểu, ngoài kia thiếu gì gáι mà anh vào đây chọn tôi. Anh đưa tôi £êղ đỉภђ hạnh phúc rồi lại ném tôi xuống vực sâu. Hay bởi tôi không thích trang điểm nên anh nghĩ gáι quê chất phác dễ lừa? Vậy thì anh thành công rồi đấy nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ để vợ chồng anh ςư-ớ.ק đứa bé, nó là con tôi, mãi mãi chỉ là con của tôi mà thôi.
Minh Hoàng bất lực nhìn cô:

– Lệ Thủy, anh không ςư-ớ.ק con, anh tiếp cận em cũng không phải vì cái gì cả, chỉ vì anh yêu em thôi.
Lệ Thủy nhếch môi:
– Người thủ đoạn như anh mà có tư cách nói tiếng yêu với tôi sao? Đúng là tôi quá ngu ngơ nên để anh dắt mũi mà không biết. Anh nói gì tôi cũng tin. Từ giờ, nếu anh còn tìm đến tôi, tôi thề sẽ biến mất khỏi Trái Đất này.

Nói rồi, cô lạnh lùng quay đi. Trái tιм đau như bị ai đó cầm lên xé thành trăm nghìn mảnh vậy. Hết rồi, cô với anh hết thật rồi. Lệ Thủy bước ra khỏi căn phòng ấy, căn phòng chứa bao nhiêu kỉ niệm giữa cô và anh, những nụ hôn nồng cháy, những pha kích tình ղóղℊ ҍỏղℊ. Đóng cάпh cửa lại, cô cũng khép chặt luôn trái tιм mình. Bước chân nặng nề không nhấc lên nổi rồi đột ngột ngã khuỵu xuống…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất