Ba lần lỡ nhịp – Chương 38

Vũ Linh 331

Tác giả: An Yên

Tuần đầu xa anh, cô cứ như người phát điên. Dù anh vẫn gọi video mỗi ngày nhưng cô cứ bứt rứt khó chịu. Cô nhớ mùi hương nước hoa đó, nhớ nụ cười đó, ánh mắt phong tình đó…Mỗi đêm, dù cố dỗ dành chính mình, cô vẫn khó chợp mắt. Dần dần, Lệ Thủy chọn cách lao vào công việc và học tập để nguôi đi nỗi nhớ anh. Công việc của Minh Hoàng cũng rất bận rộn nhưng anh luôn tranh thủ gọi về cho cô. Đến khi anh và Kiến Văn phải đi vào rừng sâu kiểm tra chất lượng gỗ, sóng điện thoại hầu như không có nên nhiều lúc anh phải leo lên cây để nhắn tin cho cô yên tâm. Tình yêu của họ dù cách xa vạn dặm vẫn nồng nàn như thế.

Nhưng công việc bên Lào của Minh Hoàng gặp trục trặc nên thời gian công tác của anh kéo dài hơn dự kiến. Anh vẫn cố gắng tìm cách liên lạc với Lệ Thủy dù phải leo lên ngọn cây hay mỏm núi vì anh biết tính cô hay lo lắng, sợ cô nghĩ linh ϮιпҺ lại ốm ra. Lệ Thủy dù không hiểu rõ lắm về công việc của Minh Hoàng nhưng cô nghe nói bên Lào có bọn phỉ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người không ghê tay thì lòng dạ như lửa đốt:

– Minh Hoàng, hay là anh về đi. Tiền không mua được anh đâu. Em không cần tiền, em chỉ cần anh thôi.

Mãi đến cả tiếng đồng hồ sau, cô mới nhận được tin trả lời:

– Anh không sao, anh sẽ trở về nguyên vẹn để ϮhịϮ em!

Cái người này, lúc nước sôi lửa bỏng mà vẫn còn đùa được. Dù lo lắng nhưng Lệ Thủy vẫn cố hoàn thành việc học và việc của nhà hàng theo hướng dẫn của Minh Hoàng từ trước

Đúng vào lúc việc ôn tập đã khá ổn thì lớp học cấp ba của cô nhí nhéo gọi họp lớp. Các bạn đều hiểu hoàn cảnh của Lệ Thủy, biết về tình yêu đẹp như mơ của cô và Tuấn Khang kết thúc trong đau thương nên suốt ngày nhắn tin vào nhóm lớp để bắt cô về bằng được. Lệ Thủy nghĩ, giờ quán cũng đã vào guồng, việc ôn tập của cô hai tháng nay cũng đã ổn bởi cô đã cố tập trung vào mọi việc để nguôi đi nỗi nhớ Minh Hoàng. Hôm ấy, cô hỏi ý kiến anh về việc trở về nhà dự buổi họp lớp. Tin nhắn gửi đi, đến tận ba tiếng đồng hồ sau Minh Hoàng mới nhắn lại:

– Em đi cho khuây khỏa cũng được . Để anh gọi về công ty bảo lái xe tới chở em về.

Tuy nhiên, vì sợ mọi người dị nghị nên cô không muốn rình rang như thế. Cô nhắn tin lại với Minh Hoàng rằng mình sẽ ʇ⚡︎ự bắt xe về vì cả Ái Chi cũng sẽ về. Bố mẹ không biết chuyện cô và anh, kể cả việc cô trở thành quản lý cũng không hay. Cô chỉ nói với bố mẹ rằng mình được tăng lương vì làm tốt công việc mà thôi. Lệ Thủy không muốn mình quá lệ thuộc vào Minh Hoàng. Biết cả Ái Chi cùng về, Minh Hoàng đã đồng ý với cô.

Buổi họp lớp diễn ra rất vui, không gian của tuổi học trò khiến Lệ Thủy như trẻ lại, trong thước phim của lứa tuổi vô tư đó, cô hồn nhiên vui chơi, học tập và yêu một người hơn mình tới mười hai tuổi. Giờ đây, con trai của họ đã chuẩn bị vào lớp một nhưng anh không còn đi chung con đường rợp lá vàng cùng cô nữa. Những kỉ niệm ấy, những tháng ngày ấy không bao giờ cô quên. Đứng trước mộ Tuấn Khang, nhìn lọ hoa ” XIN ĐỪNG QUÊN ANH”, lòng Lệ Thủy bỗng thắt lại:

– Tuấn Khang, lớp cấp ba của em họp lớp. Mọi người đầy đủ cả, chỉ thiếu mỗi anh thôi. Lệ Thủy của anh giờ mạnh mẽ hơn rồi, lại có anh Minh Hoàng che chở nữa, anh đừng lo nhé!

Mỗi lần tới đây, cô luôn thấy ấm áp và bình an. Lọ hoa cúc tím ấy như kỉ niệm đẹp trong cô không bao giờ phai mờ. Cô còn Khang Viễn, cô sẽ tiếp tục sống và viết tiếp ước mơ của anh. Lệ Thủy chào Tuấn Khang ra về mà không hề hay biết rằng trước mắt cô là một cơn bão giông…
Mấy hôm nay ở cùng Khang Viễn và gia đình, Lệ Thủy vui lắm. Sau buổi họp lớp, mọi người lại hẹn nhau đi chơi biển. Dịp này Lệ Thủy gặp lại Minh Tuấn- chàng trai đã theo đuổi cô suốt thời đi học dù biết cô đã yêu Tuấn Khang. Lần này gặp lại, trông cậu ấy chững chạc hơn nhiều:
– Lệ Thủy, lâu rồi không gặp, cậu xinh hơn xưa nhiều.
Lệ Thủy cười:
– Minh Tuấn, cậu cũng điển trai hơn nhiều mà, chắc khối cô theo đấy!

Minh Tuấn cúi đầu:
– Tớ phải chỉn chu để chờ cậu để mắt tới chứ!
Lệ Thủy hơi bối rối từ chối:
– Cậu cứ nói linh ϮιпҺ, cậu thiếu gì cô theo đuổi, đẹp trai này, con nhà giàu này….

Minh Tuấn thở dài:
– Vậy mà theo đuổi mãi một cô tám năm rồi chưa được đấy!
Lệ Thủy không muốn đi quá sâu vào vấn đề tế nhị ấy nên tránh trống lảng:
– Minh Tuấn, giờ cậu làm gì?

Minh Tuấn vẫn không buông tha cô:
– Tớ kinh doanh cho công ty gia đình thôi. Lệ Thủy, Tuấn Khang mất rồi, tớ có cơ hội không?
Tim Lệ Thủy như ai gõ một cái, cô thấy nhói lên. Nhưng rồi cô lấy lại vẻ tươi cười vốn có:
– Tớ có con rồi, sao xứng với cậu được? Cậu đừng trêu tớ nữa!

Minh Tuấn nhìn cô:
– Có con thì sao? Chúng ta sẽ có với nhau những đứa con khác mà. Tớ không đùa, tớ vẫn đợi cậu. Và đến một ngày, cậu sẽ hiểu mọi thứ tớ làm là vì cậu.
Lệ Thủy lúc ấy vẫn không hiểu hết những gì Minh Tuấn nói, cô cười:
– Tớ đã có người trong tιм rồi, xin lỗi cậu!
Sự từ chối thẳng thắn của Lệ Thủy khiến đôi mắt Minh Tuấn tối sẫm lại, cậu ấy thở dài một tiếng rồi nói:
– Lệ Thủy , hôm nay là sinh nhật tớ, cậu tới quán nướng AB dự sinh nhật nhé!

Lệ Thủy vô tư gật đầu :

– Ôi, tớ không để ý. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tuổi mới nhiều thành công. Tối nay tớ sẽ rủ Ái Chi đến.

Minh Tuấn gật đầu, gương mặt đăm chiêu:

– Ừ, tớ mời một số người thân thiết thôi.

Cậu ta đang định nói thêm gì đó thì Ái Chi đã kéo Lệ Thủy đi. Minh Tuấn nhìn theo bóng hình người con gáι ấy, bàn tay bỗng siết chặt:

– Lệ Thủy, hẹn cậu tối nay!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất