Ba lần lỡ nhịp – Chương 33

Vũ Linh 351

Tác giả: An Yên

Anh nói thế có ૮.ɦ.ế.ƭ cô không cơ chứ? Dù đã trải qua một cuộc tình , có một đứa con trai, nhưng cô mới có hai mươi hai tuổi thôi, cô không thể chống lại nổi sức hấp dẫn của một người đàn ông bản lĩnh, chín chắn, trải đời như Minh Hoàng. Anh vẫn ôm chặt cô khiến lòng Lệ Thủy rộn ràng cả lên. Cô không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác này. Có một chút an bình, một chút ngượng ngập, một chút thỏa mãn, một chút nhớ mong…. Tất cả khiến cô chỉ biết ngồi im như thế, không nói năng gì cũng chẳng dám cựa quậy nữa. Cũng lạ, cô với anh cứ như hai thỏi nam châm, dù có xa nhau đến mấy, dù có cãi vã, giận hờn nhưng cứ nhìn thấy là hút chặt không rời.

Thấy Lệ Thủy ngồi yên, Minh Hoàng biết cô ngượng, anh đặt nhẹ môi mình lên vành tai cô, yết hầu lên xuống mấy lần mới thốt ra lời:

– Lệ Thủy , làm người yêu anh nhé…

Lần này, cô gật đầu ngay. Chỉ một tháng mà cô đã mong nhớ đến ngẩn ngơ. Giờ cô không cần thời gian để xem lại bản thân nữa, mà cô cần thời gian bên anh và yêu anh. Họ đã yêu nhau như thế…
Từ đó, chả có đêm nào Minh Hoàng không tới quán chở Lệ Thủy đi ăn, đi chơi, cuộc sống của cô dường như đã thay đổi. Cô sống gần như theo kiểu được ” bao nuôi” – ăn nhà hàng, đi shopping, đi dã ngoại…cuộc sống không còn tẻ nhạt nữa, trở nên đầy màu sắc hơn. Lệ Thủy đã vui vẻ, hồn nhiên tận hưởng nó trong sự cưng chiều, bao bọc của Minh Hoàng. Nhiều lần, anh muốn cô nghỉ làm ở quán nhưng cô không chịu:

– Em chỉ phục vụ bàn thôi mà, em có để ai chạm vào người đâu. Với lại, ngồi không em khó chịu lắm.
Minh Hoàng thở dài:
– Nhưng anh không muốn em mệt, lại làm đêm nữa, anh có thiếu thốn đến mức không lo nổi cho em đâu. Anh nói mua nhà cho em, em cũng không chịu, muốn ở cùng Ái Chi, anh đồng ý hết. Nhưng nhìn em làm việc thế này, anh không chịu được. Chưa thấy ai như em. Người ta đòi này đòi nọ, đằng này….

Lệ Thủy bắt bẻ:
– Người ta nào? Ngoài em ra anh còn nuôi thêm ai hả?
Minh Hoàng ngớ người nhìn Lệ Thủy:
– Nuôi ai? Một mình em chưa đủ mệt sao? Bảo em nghỉ việc mãi không nghe đây này!

Lệ Thủy lắc đầu:
– Không! Em muốn làm việc, em không muốn phụ thuộc vào anh. Lỡ sau này, anh chán em, anh bỏ em thì em lấy gì sống chứ?
Minh Hoàng nhìn cô, nhìn lâu lắm. Trong ánh mắt ấy có cả tình yêu lẫn lòng thương. Một lúc sau, anh nói:
– Anh sẽ không bao giờ buông tay, kể cả khi anh ૮.ɦ.ế.ƭ, thật đấy!
Lệ Thủy bịt miệng anh:
– Anh dám nói thế hả?

Minh Hoàng ôm cô chặt cô hơn:
– Ừ, không nói nữa…
Lệ Thủy lại chu môi:
– Mà em có làm gì nhiều đâu, anh toàn kéo em đi chơi còn gì. Hôm nào anh tiếp khách thì em cũng ngồi bên cạnh, chả dính nhau như sam còn gì?
Minh Hoàng nháy mắt:
– Đã dính đâu!

Lệ Thủy đỏ mặt:
– Linh ϮιпҺ! Cho em làm việc nha! Với lại ít lâu nữa em muốn đi học được không anh? Em học ban ngày, ban đêm em đi làm lấy tiền nạp học phí được không anh?
Minh Hoàng tò mò:
– Em muốn học ngành gì?
Lệ Thủy nghiêm túc nói:

– Trước em muốn làm cô giáo giống mẹ, nhưng giờ em nghĩ mình nên học quản trị kinh doanh để có thể giúp bố hoặc giúp anh. Nhưng em sẽ trả học phí, khi túng thiếu em mới nhờ đến anh, được không?
Minh Hoàng nhìn cô. Hóa ra trong người con gáι mảnh mai kia là cả một nghị lực. Anh gật đầu:
– Amh ủng hộ em. Nhưng nếu mệt hay khó khăn phải nói với anh nghe chưa? Sở dĩ anh để em làm việc ở đây bởi bà chủ là người quen của anh, lại là người khá biết điều. Vả lại, cũng nhờ có nơi đây mà anh mới gặp được em.

Lệ Thủy gật đầu:
– Em biết mà, em biết phải làm gì mà, anh đừng lo.
Minh Hoàng liếc cô:
– Thật không? Biết hết chưa?

Lệ Thủy lại gật đầu như bổ củi:
– Em biết mà, em có phải con nít đâu!
Minh Hoàng tủm tỉm:

– Vậy em làm việc của người lớn đi!
Lệ Thủy biết mình laih bị anh đưa vào tròng nên mè nheo anh
– Anh không nghiêm túc được một lúc sao? Em nghỉ học hơi lâu, quên kiến thức nhiều nên sắp tới phải mua sách vở ôn lại đấy. Đừng dụ em đi linh ϮιпҺ nha!
Minh Hoàng khẽ hôn lên vành tai cô:
– Linh ϮιпҺ là đi đâu? Với lại anh có phải thầy tu đâu!
Lệ Thủy chu môi:

– Nhưng em thích làm ni cô đấy!
Minh Hoàng hôn chụt vào môi cô:
– Vậy để anh biến em thành người phàm trần!
Cô bị anh dồn, nói năng lộn xộn:

– Minh Hoàng…em…em… chưa chuẩn bị…
Anh thấy cô luống cuống thì bật cười:
– Anh làm gì mà em phải chuẩn bị?
Lệ Thủy đỏ mặt:

– Chả phải…ý…anh…là….
Minh Hoàng cười phá lên:
– Ý gì? Em nghĩ đen tối trước nha. Anh chỉ bảo muốn biến em thành người phàm trân thôi mà!
Lệ Thủy lườm anh:

– Khác gì nhau đâu, anh vẫn muốn chuyện đó còn gì?
Minh Hoàng nghiêng người sang cô:
– Chuyện đó là chuyện gì? Em làm ni cô sẽ yêu cả chúng sinh, anh chỉ muốn em là người trần để yêu mỗi anh thôi.
Lệ Thủy cứng họng. Là cô nghĩ linh ϮιпҺ mà. Mất mặt quá, cô rúc vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh thủ thỉ:

– Rồi rồi, là em sai.
Khổ nỗi, vừa nói cô lại vừa tiện tay vẽ những ʋòпg tròn vô định lên l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ anh. Dù qua một lớp áo sơmi nhưng Lệ Thủy vẫn cảm nhận được những nhịp ᵭ.ậ..℘ dồn dập không rõ nhịp điệu trong ռ.ɠ-ự.ɕ Minh Hoàng. Cô vẽ từng nào, người anh nóng lên từng ấy. Cái kiểu nhận lỗi của cô hại anh hết chịu nổi, toàn thân như bốc hỏa , người rạo rực cả lên. Yết hầu anh lên xuống không theo nhịp điệu nào, nhanh hơn cả tốc độ ʋòпg xoay của ngón tay bé xíu kia tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ mình. Cuối cùng, anh nói:

– Này. Lệ Thủy!
Cô ngẩng gương mặt vô Ϯộι nhìn anh:

– Dạ? Anh gọi gì em?
Minh Hoàng nắm chăt tay cô:

– Em không muốn ăn chay nữa đúng không?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất