Ba lần lỡ nhịp – Chương 21

Vũ Linh 400

Tác giả : An Yên

Minh Hoàng và Kiến Văn giật mình quay lại, còn Lệ Thủy thì cứ đứng trơ ra nhìn họ. Thấy vẻ mặt thất thần của cô, Minh Hoàng hỏi:
– Cô làm sao vậy? Cái d᷈-/i᷈a trơn lắm sao?
Tất nhiên là anh ta không hiểu nổi cái tên ” Doãn Tuấn Khang” quan trọng như thế nào với Lệ Thủy – người đàn ông đầu tiên của cô, người đã để lại trong trái tιм cô một tình yêu đậm sâu và cả một vết đau khó mờ. Nay nghe đến tên anh, Lệ Thủy mới hiểu trong lòng cô, vị trí của Tuấn Khang không ai có thể thay thế được . Cô vẫn trân trân nhìn Minh Hoàng, lắp bắp:
– Anh…anh biết Tuấn Khang?
Lúc này, người ngạc nhiên lại là Minh Hoàng. Hình như anh nhận ra hành động vừa rồi của Lệ Thủy không phải vì cô vụng cô vống mà vì ba chữ ” Doãn Tuấn Khang” được anh nhắc tới. Anh ra hiệu cho Kiến Văn:
– Thôi, hôm nay đến đây đã. Mọi việc bàn sau. Mày về trước đi!
Kiến Văn hiểu ý bạn, anh ấy gật đầu và đi ra cửa. Anh ta đi rồi, Lệ Thủy mới giật mình cúi xuống nhặt những mảnh sứ đã vỡ. Cô run rẩy tới mức để mảnh vỡ cứa vào tay. Một dòng ɱ.á.-ύ chảy ra nhưng Lệ Thủy không thấy đau bởi trái tιм cô đang nhói lên từng hồi nức nở. Lệ Thủy không khóc, mắt vẫn ráo hoảnh nhặt những mảnh vỡ, mặc cho ɱ.á.-ύ đang chảy tong tong. Bỗng tay cô chạm vào một đôi giày đen bóng. Ngước lên, Lệ Thủy thấy Minh Hoàng đang đứng trước mặt và nhìn cô bằng một ánh mắt rất lạ. Anh ta ngồi xuống, cầm lấy tay cô, Lệ Thủy vội rụt tay nhưng Minh Hoàng lại cứ nắm chặt như thế:
– Cô bị thương rồi, không biết đau hay sao mà cứ ngồi nhặt vậy? Tránh ra, để tôi làm cho.

Lệ Thủy lắc đầu nguầy nguậy:
– Dạ không sao, để đấy tôi làm.
Minh Hoàng khẽ gắt:
– Sao cô cứ bướng bỉnh thế nhỉ? Tránh ra!
Lệ Thủy bỗng giật mình, rồi như một mãnh lực, lời nói ấy khiến cô nhanh như cắt đứng dậy, nép sang một bên. Minh Hoàng đi ra cửa nói với nhân viên đưa bông băng y tế vào. Anh đóng cửa, kéo tay Lệ Thủy ngồi lên ghế rồi tỉ mỉ lau sạch vết ɱ.á.-ύ , đổ tђยốς sát trùng và cẩn thận băng bó cho cô. Chẳng hiểu sao, Lệ Thủy không thể ngăn được việc anh làm. Cô cứ ngồi im như một đứa trẻ bị ngã, vì sợ bố mẹ ᵭάпҺ đòn nên chỉ biết nín thinh. Một giọt…hai giọt…ba giọt…nước mắt rơi xuống vết thương ran rát. Vậy nhưng sự giằng xé trong trái tιм cô lúc này càng khiến cô đau đớn hơn. Một người đàn ông đã đi quα ᵭờι cô, để lại cho cô một tình yêu đẹp đẽ. Giờ đây, khi cô đang quyết tâm cố mở lòng mình thì người ta lại nhắc đến tên anh. Mâu thuẫn, dằn vặt đến khổ sở là đây. Lệ Thủy chẳng biết làm gì, cứ rơi nước mắt . Minh Hoàng nhìn cô, mắt anh xẹt qua một tia thương xót rồi ngay lập tức quay lại vẻ lạnh lùng hàng ngày:

– Tôi làm cô đau sao?
Lệ Thủy lắc đầu:
– À không, không sao cả. Vết thương nhỏ thôi mà. Hồi bé, tôi tập đi xe đạp bị ngã, rách cả một mảng da mà có kêu đau đâu.
Minh Hoàng mỉm cười:
– Ừ, cô thì lì lợm rồi!
Câu nói của Minh Hoàng khiến Lệ Thủy bật cười. Xong xuôi, Minh Hoàng lại dọn dẹp chỗ d᷈-/i᷈a vỡ rồi đi lại ngồi cạnh cô. Lệ Thủy thấy anh hít một hơi thật sâu như để lấy can đảm rồi nói:
– Cô quen anh ta sao?
Lệ Thủy nãy giờ tâm trạng bất ổn, bất ngờ nghe Minh Hoàng hỏi thì tròn mắt nhìn:
– Hả, anh nói ai?
Minh Hoàng nhìn sang cô:
– Doãn Tuấn Khang.
Lồng ռ.ɠ-ự.ɕ Lệ Thủy lại co Ϧóþ dữ dội. Nhưng rồi, ánh mắt của Minh Hoàng giúp cô lấy lại sự bình ổn, cô cúi mặt đáp:
– Anh ấy… là bố của con trai tôi!
Lần này đến lượt Minh Hoàng ngỡ ngàng:
– Cô đã có chồng con rồi sao? Doãn Tuấn Khang là chồng cô, sao anh ta và nhà họ Doãn để cho cô làm nghề này?
Lệ Thủy lắc đầu:
– Không. Anh ấy là người đàn ông của tôi, là bố của con tôi nhưng không phải là chồng tôi. Nói đúng hơn là chúng tôi chưa kịp kết hôn thì Tuấn Khang đã rời xa mẹ con tôi.
Minh Hoàng thở nhẹ một tiếng rồi gật đầu:
– Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi vẫn không hiểu gia đình họ Doãn vẫn có thể nhận mẹ con cô là dâu, là cháu, sao cô lại phải vào đây?
Lệ Thủy thật thà kể chuyện cho Minh Hoàng:

– Gia đình tôi và gia đình Tuấn Khang là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Mẹ tôi là giáo viên, bố tôi có một xưởng mộc nhỏ, không phải gia đình trâm anh thế phiệt như anh ấy. Chúng tôi yêu nhau, chỉ có bố mẹ tôi chấp nhận. Không phải chúng tôi tham vinh hoa phú quý mà bởi bố mẹ luôn tôn trọng tình cảm của tôi. Tuấn Khang hơn tôi đến mười hai tuổi nhưng chưa bao giờ chúng tôi cãi vã do bất đồng quan điểm, chúng tôi cứ nghĩ mọi việc sẽ ổn, không ngờ…
Minh Hoàng bỗng nắm lấy bàn tay cô . Tay anh rất ấm khiến những run rẩy trong lòng Lệ Thủy cũng dịu lại. Cô vẫn tiếp tục kể:
– Khi tôi mang thai, Tuấn Khang đang ở Đà Nẵng, biết tin đó, anh ấy vui lắm. Anh ấy hứa ngay sau khi trở về sẽ đến thưa chuyện với bó mẹ tôi rồi làm đám cưới. Nhưng rồi, anh ấy đã không bao giờ làm được điều đó. Tuấn Khang đã gặp tai пα̣п tгêภ đường đi đón tôi ở một công ty may công nghiệp. Lúc ấy, con trai tôi mới được tám tuần trong bụng mẹ. Khi tôi sinh em bé, mẹ Tuấn Khang có nhận cháu, cho con tôi mang họ Doãn nhưng tôi đã xin họ cho tôi được nuôi con vì đó là thứ quý giá nhất anh ấy để lại cho tôi. Gia đình Tuấn Khang chấp nhận. Tôi biết, thực ra họ cũng cần cháu vì họ chỉ có Tuấn Khang là con trai duy nhất nhưng gia đình anh ấy không muốn kết tình thông gia với một gia đình bình thường như nhà tôi. Họ không chu cấp tiền nhưng với tôi, chỉ con trai là đủ.
Nước mắt Lệ Thủy vẫn rơi khi nhắc đến chuyện cũ. Nhưng bàn tay ấm áp của Minh Hoàng khẽ đưa lên lau đi. Anh ghé đầu cô ʇ⚡︎ựa vào vai anh, Lệ Thủy làm theo như cái máy. Cô cũng không hiểu sao lại có thể dễ dàng nói chuyện với Minh Hoàng như thế. Lòng cô như nhẹ nhõm hơn. Họ cứ ngồi bên nhau như thế , không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Lệ Thủy như sực tỉnh. Cô bật dậy, vội vàng lau nốt những giọt nước mắt vương tгêภ mi, cúi đầu nói:
– Xin lỗi… xin lỗi anh, tôi làm bẩn áo anh rồi!
Minh Hoàng cũng bối rối buông tay cô:
– À, không sao…
Lần đầu tiên Lệ Thủy thấy anh ta gần gũi đến thế. Minh Hoàng cất tiếng:
– Có phải vì thế mà cô lựa chọn đến Đà Nẵng – nơi cuối cùng cậu ấy dừng chân?
Lệ Thủy nhìn xa xăm:
– Cũng có thể. Lúc đầu Ái Chi bạn tôi sợ tôi trầm cảm nên muốn tôi đi làm cho khuây khỏa, nhưng tình cờ đó là Đà Nẵng nên tôi đồng ý luôn. Vậy nên tôi mới không 𝖇sdfá𝖓 𝖙𝖍fâ𝖓, tôi đi làm để thoải mái ϮιпҺ thần và vì kiếm tiền nuôi con.

Minh Hoàng gật đầu vẻ thấu hiểu:
– Tôi có gặp cậu ấy vài lần, cậu ta rất dễ gần. Chúng tôi chỉ là quαп Һệ công việc, nhưng khi đọc báo đưa tin về sự ra đi đột ngột của Tuấn Khang, tôi cũng thực sự bất ngờ và xót xa. Nhưng tôi cũng không thể nghĩ rằng cậu ấy có một mối tình đẹp đẽ và đau thương như thế. Đúng là mỗi người mỗi cảnh, cũng như tôi…
Anh ta bỏ lửng câu nói. Lệ Thủy hiểu, cô và anh ta có là gì của nhau để tâm sự đâu. Nếu anh ta và Kiến Văn không nhắc đến Tuấn Khang thì cô cũng không bao giờ nói ra. Bỗng nhiên, Lệ Thủy cảm thấy một cảm xúc xót thương trào dâng đối với người đàn ông bên cạnh. Lúc này cô mới nhìn kĩ và thấy anh gầy hơn, chắc thời gian vừa qua anh vất vả nhiều lắm. Thương trường là chiến trường mà. Bỗng nhiên cô muốn hỏi anh xem thời gian qua anh đi đâu, anh làm gì, bận rộn gì mà không ghé thăm quán này…. Nhưng rồi tất cả đều bị Lệ Thủy nuốt gọn vào trong bởi cô có là gì của anh đâu? Có quyền gì mà hỏi han tra khảo? Giờ đây anh đã biết cô có con chắc gì ngày mai anh ta còn tìm đến đây? Có lẽ lúc đầu trông cô còn trẻ , rụt rè nhút nhát, mới vào đây nên Minh Hoàng nghĩ cô còn trong trắng. Tuy nhiên, Lệ Thủy không ân hận về những gì đã nói. Cô không muốn sống trong cái vỏ bọc giả dối. Thà cô thẳng thắn một lần còn hơn lừa dối Minh Hoàng. Dù không rõ về anh ta nhưng trực giác của Lệ Thủy mách bảo cô rằng anh không phải người xấu. Đang mải suy nghĩ, cô giật mình bởi giọng nói của Minh Hoàng:

– Tính hỏi gì thì hỏi đi! Nhìn cái gì vậy?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất