Ba lần lỡ nhịp – Chương 17

Vũ Linh 464

Tác giả: An Yên

Lệ Thủy và Ái Chi giật mình quay lại. Một người đàn ông cao lớn, chắc hơn ba mươi tuổi, mặc bộ vest màu đỏ đô trông rất lịch sự và chín chắn nhưng mang vẻ mặt lạnh như băng đang nhìn cả hai với ánh mắt khó hiểu. Ái Chi vội cười tươi:

– Dạ chúng em vào ngay đây ạ!

Nói rồi Ái Chi vội đẩy Lệ Thủy vào phòng trang điểm nhưng cô nhất quyết không chịu:

– Tao không vào đâu!

Ái Chi véo nhẹ cô:

– Mày có im ngay không?

Lúc này, người đàn ông ấy bước lại, nhìn Lệ Thủy từ đầu đến chân như cô là người ngoài hành ϮιпҺ vậy. Có lẽ lần đầu tiên anh ta thấy một cô nhân viên của quán Karaoke mà lại ăn mặc như vậy:
– Cô cũng là nhân viên ở đây à?

Lệ Thủy lúng túng gãi đầu gãi tai:
– Dạ… cháu… cháu…
Đúng lúc ấy, một giọng nói khác vang lên:
– Minh Hoàng, vào thôi!

Người đàn ông ấy quay lại:
– Ừ, tôi vào luôn đây!
Nói rồi anh ta quay bước vào phòng VIP. Ái Chi vội giục Lệ Thủy:
– Tao xin mày, người ta đẹp trai như ca cơ thế mà mày xưng cháu. Tao đến lạy mày luôn. Vào thay đồ nhanh lên!
Lệ Thủy vẫn nằng nặc không chịu. Ái Chi đành xuống nước:

– Lệ Thủy, chẳng phải mày cần tiền để lo con con sao? Mày đã đến đây thì phải theo cuộc sống ở đây chứ? Mà tao đã đảm bảo sẽ không ai làm gì mày cơ mà!
Tiếng bà chủ vang lên khiến Lệ Thủy giật thót:
– Sao còn đứng ngoài này?
Rồi ánh mắt bà ấy dừng lại tгêภ khuôn mặt Lệ Thủy:

– Lệ Thủy, sao con không chuẩn bị vào tiếp khách?
Cô run rẩy tới mức không dám nhìn bà:
– Dì ơi…con….con…. không trang điểm được không ạ? Con không quen ạ.
Lệ Thủy nghĩ rằng người phụ nữ ấy sẽ cho cô một trận lôi đình. Nhưng không, bà ấy bật cười:
– Thì ra vì thế mà dùng dằng nãy giờ sao? Được rồi, lần đầu tiên chưa quen thì thôi cũng được. Da con cũng trắng lắm rồi, thoa một chút son nhé. Nhưng thay cái quần cho dì nha.

Lệ Thủy không biết đây là chiêu trò hay sự quan tâm nhưng nó khiến cô thấy dễ thở hơn. Cô theo Ái Chi vào phòng thay đồ , mượn của cô ấy chiếc chân váy màu đen mặc cùng sơ mi trắng.
Khi hai người đi vào phòng VIP, nơi đây đã có đến sáu bạn nhân viên khác. Đoàn khách VIP toàn những người có vẻ giàu có cả. Lệ Thủy đang ngơ ngác dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng thì người đàn ông lúc nãy đi lại, giơ tay ra và nói:
– Chào cô! Tôi là Minh Hoàng!

Lệ Thủy cũng rụt rè bắt tay anh ta:
– Dạ… cháu…. cháu …là Lệ Thủy ạ!
Áu Chi lại véo nhẹ cô rồi quay sang Minh Hoàng cười:
– Anh thông cảm, cô ấy mới vào nên chưa quen, sau này sẽ quen ạ!

Minh Hoàng gật đầu:

– Không sao! Lệ Thủy, cô lên ngồi bấm bài cho tôi nhé!

Lệ Thủy khẽ ” dạ” rồi đi lên ngồi cùng Minh Hoàng. Quả là ngoài Tuấn Khang, cô không thể gọi một ai khác ước chừng hơn mình cả chục tuổi là ” anh” được. Với lại anh ta khác những vị khách ở đây, không gọi ” em” mà là ” cô” nên Lệ Thủy cũng thấy nên giữ khoảng cách. Vì đã từng cùng các bạn đi hát nên công việc này khá đơn giản với cô. Lệ Thủy khui bια mời Minh Hoàng và ngồi nghe anh hát. Giọng anh ta rất ấm và cảm xúc nên cô có dịp nhìn ngắm người đàn ông này. Anh có nước da ngăm đen , làn môi mỏng, thân hình rắn rỏi, trông trải đời, toát lên vẻ phong trần và lạnh lùng, hoàn toàn khác những cậu ấm đến đây xài tiền cha mẹ. Bỗng Minh Hoàng nhìn sang cô, Lệ Thủy như đứa trẻ làm việc xấu bị phát hiện, đỏ mặt lúng túng. Cô vội nhìn sang các bàn bên cạnh và giật mình khi thấy họ chả quan tâm gì đến bài hát hay giọng hát của Minh Hoàng mà đang say sưa… hôn nhau. Những người đàn ông còn ʂ.ờ ʂσạ.ηɠ nơi ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ của các bạn nhân viên nữa. Lệ Thủy hoảng sợ thực sự, hai tay cô bấu chặt vào nhau. Tiếng Minh Hoàng bỗng vang lên bên tai cô:


– Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu!

Lệ Thủy gật đầu:
– Cháu… cháu…cảm ơn ạ!
Minh Hoàng bật cười:
– Tôi già vậy sao?

Lệ Thủy đỏ mặt, vội xua tay:
– Dạ.. dạ…không phải đâu ạ…vì…
Vẻ mặt lúng túng của cô khiến Minh Hoàng muốn cười nhưng lại lo cô sợ nên chỉ cong khóe môi rồi nói:
-Chắc tôi phải chấn chỉnh lại nhân viên của mình. Các cô cậu ấy toàn khen tôi trẻ!

Lệ Thủy cúi mặt:

– Dạ… cháu.. à..em xin lỗi, em sẽ sửa cách xưng hô ạ!

Và quả thật, cả buổi hôm đó, Lệ Thủy chỉ rót bια và bấm bài, còn Minh Hoàng chỉ hát mà thôi.

Thế nhưng, từ sau ngày hôm ấy, cái danh ” cô tiếp viên mặt mộc xinh đẹp” bỗng nhiên vang xa, gây không ít phiền toái cho Lệ Thủy. Rất đông khách đến quán chỉ để yêu cầu cô phục vụ. Có những cậu ấm còn ít tuổi hơn cả cô, vậy mà dám mở miệng gọi hai từ ” cô em khiến Lệ Thủy khó chịu. Lại có những người lớn tuổi hơn cả bố cô đòi qua đêm với cô khiến Lệ Thủy sợ phát khϊếp, cô phải lấy cớ đến ngày ” dì ghẻ ghé thăm”. Mấy nhân viên cũ lại cho rằng cô ” chảnh”, làm cao rồi khiến họ mất miếng mồi thơm… nên cô bị khinh miệt, ghen ghét ra trò. Chỉ mỗi Ái Chi luôn động viên cô:

– Mày quan tâm làm quái gì, bọn nó không có khách nên ” trâu buộc ghét trâu ăn ” thôi, việc mày mày làm.

Cho tới một hôm, cô quá mệt mỏi nên đến tìm bà chủ:
– Dì ơi…con…có chuyện muốn nói ạ!
Bà chủ nhìn Lệ Thủy tò mò:
– Có chuyện gì sao?
Lệ Thủy rụt rè:

– Dì… con..không 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 đâu ạ! Con xin dì! Dì trả con lương thấp hơn cũng được ạ!
Lệ Thủy nghĩ bà ấy sẽ quát cho cô một trận nên nín thở chờ đợi. Không ngờ, bà chủ bật cười:
– Ta hiểu chứ. Cũng lạ, con không phải gáι trinh , không chịu trang điểm mà lại hấp dẫn đàn ông từ trẻ đến già. Giờ con lại muốn làm hoa sen” gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” sao? Nhưng thôi, nghĩ hoàn cảnh của con, ta sẽ cố gắng giữ chân họ.

Lệ Thủy cảm ơn bà rồi quay về với công việc. Tuy nhiên, bà ấy dù sao cũng là người làm kinh doanh nên không thể giúp cô giữ thân vàng ngọc mãi được. Có những lời đề nghị cả trăm triệu khiến bà chủ ρhâп vân. Còn Minh Hoàng, từ cái đêm hôm ấy, mỗi tuần anh ấy luôn đến vào tối thứ ba và tối thứ bảy, anh ta luôn đến sớm yêu cầu cô rót bια và bấm bài hát rồi đúng mười một giờ đêm sẽ đứng dậy ra về. Chỉ có Minh Hoàng khiến cô cảm kích, cảm thấy trong cái chốn xô bồ này còn có chỗ để đặt niềm tin.

Hôm đó là tối thứ bảy nhưng mãi chưa thấy Minh Hoàng tới. Trong khi mấy vị khách đang o ép bà chủ về việc không cho Lệ Thủy qua đêm với họ, Minh Hoàng xuất hiện, ghé vào tai bà ấy nói gì đó, chỉ thấy sau đấy bà chủ gật gật đầu và cười với mấy vị kia:

– Thành thật xin lỗi, mong các anh thông cảm…lâu nay Lệ Thủy đã có người bao rồi. Để các em khác tiếp mấy anh nha!

Ngay sau đó, cô được gọi vào phòng VIP tiếp ɾượu Minh Hoàng. Chứng kiến mình vừa được anh giải vây, Lệ Thủy nhẹ nhàng:
– Cảm ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi bọn họ!

Minh Hoàng hôm nay trông có vẻ mệt mỏi, lạnh giọng nói:
– Tôi đâu muốn bỏ một đống tiền ra chỉ để thuê người rót ɾượu?
Lệ Thủy thắc mắc:

– Vậy anh có ý gì?

Minh Hoàng liếc nhìn Lệ Thủy:
– Là tiếp viên quán Karaoke, vậy theo cô, tôi muốn gì?
Lệ Thủy ngạc nhiên:
– Từ trước tới giờ, chả phải anh chỉ cần tôi rót bια ɾượu và bấm bài sao?

Minh Hoàng đặt cốc bια xuống bàn, nhả ra một câu:

– Vậy thì một là cô ngồi đây phục vụ theo lệnh tôi, hai là cô đi ra ngoài kia cho bọn đàn ông xâu xé, chọn đi!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất